Hai mẹ con vừa nói vừa đi đến phòng nhỏ bên hông. Trên giường, đứa út – ngũ ca nhi , đã thay thuốc xong.
Thực ra, từ tối qua Thang Hiển Linh đã xuyên tới nơi này. Cơn sốt khiến y mê man, trong đầu là luồng ký ức hỗn loạn. Tự trách, ủy khuất, tuyệt vọng dồn dập đè nén, như muốn nhấn chìm y hoàn toàn...
Cả đêm Thang Hiển Linh mơ thấy "giấc mộng ngũ ca nhi", trong mơ, ngũ ca nhi quyết ý tìm đến cái chết.
Ngũ ca nhi là con thứ năm nhà họ Thang, lại là ca nhi, nên mọi người trong nhà và hàng xóm xung quanh đều gọi là "ngũ ca nhi", tên thật cũng chính là Thang Hiển Linh.
“Nương, đại tỷ.” Vừa tỉnh lại, Thang Hiển Linh liền tự nhiên gọi hai người.
Thấy đệ đệ tỉnh rồi, Thang Xảo thở phào nhẹ nhõm. Không có gì nghiêm trọng là tốt rồi. Bây giờ nhà mẹ đẻ chẳng còn gì, nếu bệnh nặng mà không cứu được thì thật sự không biết sống sao nữa.
Lại nhìn đôi mắt sưng đỏ của đệ đẹ, tóc mai còn vương nước mắt, chắc là khóc dữ lắm.
“Tỉnh lại là tốt rồi, ngũ ca nhi, chuyện bên nhà họ Hồ...” Thang Xảo lựa lời, nhưng không biết mở lời thế nào. Nhà họ Hồ chẳng khác gì đỉa hút máu, bám riết không buông.
Lúc này đầu óc Thang Hiển Linh toàn là “cơm khô”, chống tay ngồi dậy khỏi giường:
“Tỷ, đừng nhắc tới mấy người ghê tởm đó nữa. Trong nhà có gì ăn không? Đệ hơi đói rồi.”
Thang Xảo hơi sững người, rồi cười bật ra thành tiếng.
Đệ đệ nhà mình đúng là dễ thương, bây giờ lại còn biết ăn nói trơn tru như thế.
Tưởng Vân nói: “Dưới bếp còn ít bánh.”
“Bánh khô không dễ tiêu, hôm qua nó mới sốt xong, nên ăn cái gì thanh đạm chút.” Thang Xảo nghĩ, bây giờ không cần tốn tiền mời đại phu, vậy phải nấu cháo cho nó bồi bổ: “Để tỷ đi xem còn ít gạo nào không, nấu nồi cháo.”
Thang Hiển Linh liền khoác tạm cái áo ngoài, nói:
“Để đệ đi, tỷ đi cùng đệ.”
“Đệ vừa khỏi bệnh, nằm nghỉ thêm chút nữa đi.”
Nhưng Thang Hiển Linh đã xuống giường, bước theo sau tỷ tỷ. Vừa ra khỏi phòng nhỏ tối tăm, ánh nắng ngoài trời chiếu tới khiến y hơi nheo mắt, theo bản năng giơ tay che tạm ánh sáng rồi lại bật cười, buông tay để mặt trời chiếu lên mặt. Ấm áp, không chút lạnh lẽo.
Thật tốt biết bao.
Trời xuân, góc sân nhỏ nhà họ Thang có trồng ít hành lá, tỏi và cải trắng. Giờ trời ấm dần, rau cỏ cũng bắt đầu lớn lên tươi tốt. Dựa vào tường còn có một cây hồng đang trổ những chồi xanh mơn mởn, đến mùa thu là có thể hái quả ăn.
Thang Hiển Linh nhìn cây hồng, mắt sáng rỡ, không nhịn được tấm tắc khen: “Cây tốt thật!”
Một cái cây không ăn thịt người, quý giá biết mấy. Cây tốt, thật sự là cây tốt.
Càng nhìn càng thích.
Thang Xảo bị y chọc cười, quay sang nói với nương: “Ngũ ca nhi nhìn có tinh thần lắm rồi.”
Tưởng Vân cũng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn lo lắng ngổn ngang: ngày sau sẽ sống thế nào đây?