Tửu Lầu Nhỏ Nhà Phu Lang

Chương 4

Thang Hiển Linh sờ lên cây hồng không biết ăn thịt người của nhà mình, khen xong lại tiện tay múc nước rửa mặt, đánh răng. Mọi việc làm rất tự nhiên, giống như y vốn dĩ chính là “ngũ ca nhi” vậy.

Nhưng y tự biết, bản thân không phải là “ngũ ca nhi” thật sự. Ngũ ca nhi ấy... đã không còn nữa.

“Cảm ơn ngươi, để ta thay ngươi sống thêm một đoạn nữa. Lần này, nhất định phải sống một cách sảng khoái, không gò bó.” Thang Hiển Linh nhìn ánh nắng ấm áp, nhẹ giọng lẩm bẩm.

Gió xuân thoảng qua, cành lá cây hồng lay động nhẹ nhàng.

Trong bếp, hũ gạo nhà họ Thang chỉ còn lại đáy. Chỗ gạo còn lại đều là gạo cũ, hạt vỡ, lại chẳng sạch sẽ. Thang Xảo vừa đãi gạo vừa định thở dài, nhưng vừa nghĩ đến nương vẫn còn ở bên cạnh, nếu còn thở than nữa, cuộc sống này đúng là như uống nước đắng — vốn dĩ đã khổ, than thở thêm cũng không ích gì.

“Nương, người vào trong phòng nghỉ một lát đi. Lát nữa cháo chín, con mang qua cho.”

Tưởng Vân gật đầu: “Vậy nương qua xem cha con một chút.”

Thang Hiển Linh vừa vặn bước vào, thấy đại tỷ đang vo gạo, đoán chừng là không đủ, bèn nói tiếp:

“Để đệ xem trong nhà còn gì không, hình như vẫn còn ít ngũ cốc, hay là nặn ít bánh, còn có ít rau muối. Nhưng không muốn ăn rau muối nữa, đổi vị khác đi. Cải trắng bên ngoài lớn hơn rồi, để đệ nhổ chút mang vào.”

“Không cần, cải trắng khi nào ăn cũng được. Tỷ có mang theo một rổ mầm xuân.” Thang Xảo vừa làm vừa chỉ tay: “Trong cái rổ đó, còn có năm quả trứng vịt. Tỷ phu đệ hôm nay dắt mấy đứa nhỏ đi bán thóc.”

Đại tỷ gả cho một nhà nông khá giả ở ngoại thành họ Lâm. Tỷ phu xếp thứ ba, hiện tại đã có hai trai một gái.

Thang Hiển Linh lục lại ký ức, tay cầm cái rổ mầm xuân, vừa nhìn liền nở nụ cười. Mầm xuân chính là hương vị mùa xuân, đúng là lúc nên ăn thứ này.

Chưa kể trứng vịt còn rất to, hình bầu dục, cầm trên tay rất thích.

“Không đáng bao nhiêu tiền đâu. Mầm xuân vừa tươi vừa non.” Thang Xảo giải thích. Dù nàng có lòng muốn giúp đỡ nhà mẹ đẻ, nhưng mấy tháng nay cũng không dám làm quá. Không nói đến mẹ chồng, cha chồng, chỉ riêng hai tẩu tẩu (chị dâu) ở nhà chồng cũng luôn dòm ngó. Nếu cứ thường xuyên mang tiền, thịt, bánh trái về nhà mẹ đẻ, ở nhà chồng sẽ bị nói ra nói vào.

Lần này ra khỏi cửa, nàng cố ý nói to rằng chỉ mang theo chút mầm xuân hái được, không phải đồ đáng giá, càng không phải trợ giúp gì lớn. May là mẹ chồng cũng là người rộng lượng, nói rằng: “Chút rau dại nông gia đưa qua nhà thông gia thì có gì đâu mà thất lễ.” Rồi còn nhặt thêm mấy quả trứng vịt cho nàng mang đi cùng.