Văn phòng luật Minh Trí nằm trên tầng 23 của một tòa cao ốc lớn giữa trung tâm thành phố. Vào buổi sáng, ánh nắng chiếu qua lớp kính phản quang, tạo nên quầng sáng nhẹ như viền hào quang quanh các bàn làm việc.
Chung Hân Di luôn đến sớm hơn tất cả, đây là thói quen từ lúc còn là thực tập sinh của nàng.
Bảy giờ ba mươi sáng, nàng đã có mặt tại văn phòng. Khi mọi người còn vùi mình trong cà phê sáng, thì nàng đã bắt đầu lướt qua các điều khoản của hợp đồng dày cộm, đánh dấu lại từng chi tiết mơ hồ, từng dòng có khả năng tạo ra khe hở cho bên còn lại lợi dụng.
Nàng không thích sự vội vàng.
Cũng không thích lờ mờ.
Nàng thích tập trung tìm kiếm những sơ hở và bất cập của hệ thống pháp luật. Nhanh chóng vá những lỗ hổng đó trước khi hậu quả xảy đến là điều nàng ưu tiên.
Một điều khoản lỏng lẻo có thể là cái bẫy gϊếŧ chết cả một doanh nghiệp. Một sơ suất nhỏ có thể khiến thân chủ của nàng mất cả tương lai.
Trong nghề này, sự chính xác không phải ưu điểm mà được nàng cho là điều bắt buộc.
“Luật sư Chung” trợ lý Thu Uyên nhẹ nhàng gõ cửa, bước vào với xấp hồ sơ trên tay: “Tài liệu chị yêu cầu từ bên kiểm toán, em đã lọc và in sẵn. Bên A&B cũng gửi lại phương án thương lượng mới, chị có muốn xem trước bản mềm không?”
“Đưa cả hai cho tôi. In cả phụ lục nếu có.” Chung Hân Di không ngẩng đầu lên, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính mà yêu cầu trợ lý.
Khi đọc văn kiện nàng luôn tập trung, nàng không bao giờ để lỡ một chi tiết, cũng không dễ tin bất kỳ bản thương lượng nào là ‘chân thành’. Tất cả đều phải rà soát lại thật kỹ càng.
Trong suốt nhiều năm làm nghề, nàng đã chứng kiến quá nhiều lời hứa bị nuốt, quá nhiều người sẵn sàng cúi đầu trước quyền lợi. Và trong những khoảnh khắc ấy, người duy nhất còn giữ lý trí là luật sư.
Một trong những nguyên tắc cốt lõi của cô là: Không thân thiết với thân chủ.
Nàng tin rằng sự gần gũi dễ dẫn đến thiên lệch, và thiên lệch là kẻ thù của lý trí.
Nàng không để lại số cá nhân cho khách hàng, chỉ nhận cuộc gọi từ trợ lý và thông qua trợ lý trong giờ làm việc. Nàng từ chối những bữa tiệc, những lời mời dùng bữa, những món quà cuối năm dù giá trị không đáng kể.
Không vì ngạo mạn. Chỉ vì ranh giới, mà ranh giới thì không thể phá bỏ. Một khi phá bỏ sẽ có tiền lệ.
Thu Uyên từng thắc mắc: “Luật sư Chung, chị chưa từng muốn làm thân với ai trong số họ? Dù chỉ là để có thêm chút ‘địa vị xã hội’?”
Nàng chỉ lắc đầu: “Tôi không cần thứ quyền lực dựa trên lòng biết ơn nhất thời.”
Ngày Chung Hân Di mới bước chân vào nghề, có một đàn anh trong nghề từng cảnh báo nàng:
“Làm luật sư không phải lúc nào cũng là người tốt. Có lúc em sẽ bảo vệ kẻ em biết là có tội, có lúc em sẽ phải chọn cách im lặng để giữ một hợp đồng, có lúc sẽ thấy lương tâm của mình chao đảo. Nhưng nếu em giữ được một điều làm nguyên tắc thì em sẽ không sợ gì cả.”
Nàng vẫn nhớ câu đó đến bây giờ. Nguyên tắc của nàng không phải là trắng đen tuyệt đối, mà là giữ mình không bị nhuốm bẩn giữa những vùng xám.
Gần trưa, một cuộc họp kín diễn ra giữa nàng và một thân chủ lớn - Ông Trần, chủ tịch một công ty Logistics - đang bị điều tra vì hành vi trốn thuế. Khi bước vào phòng họp, ông ta nở nụ cười tự mãn, đeo đồng hồ bạc sáng loáng, dáng đi ngạo nghễ. Vừa thấy nàng, ông ta nói ngay:
“Luật sư Chung, tôi biết cô là một luật sư giỏi. Vụ này tôi sẵn sàng trả giá cao, chỉ cần cô ‘lách’ vài điểm trong tài liệu kiểm toán, giúp tôi thoát tội.”
Nàng không cười, đặt thẳng hồ sơ xuống bàn, ngước mắt nhìn ông:
“Tôi là luật sư, không phải người dọn rác.”
Ông ta cau mày: “Cô từ chối một thân chủ sẵn sàng trả gấp ba lần mức thông thường?”
“Đúng. Và tôi sẽ từ chối thêm mười người, hay thậm chí trăm người như vậy nếu cần.”
Nàng đứng dậy, giọng bình tĩnh nhưng dứt khoát:
“Nếu ông muốn người ‘dọn rác’, xin tìm người khác.”
Và nàng rời đi, không chờ thêm lời nào.
Đó là một phần cuộc sống của Chung Hân Di, luôn chọn điều khó, nhưng là điều đúng.
Đôi lúc, Thu Uyên nói đùa: “Luật sư Chung giống như bức tường gạch, vững chãi nhưng cũng lạnh lẽo.”
Chung Hân Di chỉ cười. Nàng quen với ánh nhìn đó từ trợ lý rồi, nàng không ưa lời khen sáo rỗng, vì vậy càng thẳng thắn nàng càng dễ làm việc. Cũng không cần ai vỗ vai bảo rằng: “cô thật mạnh mẽ”. Mạnh mẽ không phải là lựa chọn, nó là điều kiện tiên quyết để tồn tại trong thế giới nơi sự mềm yếu bị nuốt chửng.
Có lần, một đồng nghiệp nam vô tình buông lời:
“Phụ nữ làm luật như cô thật sự quá khô khan. Không sợ cô đơn sao?”
Nàng nhìn anh ta, đáp nhẹ:
“Tôi chọn chính trực. Cô đơn là một phần của cái giá phải trả.”
Anh ta im lặng không đáp lại.
—-----
Buổi tối, khi thành phố lên đèn, Chung Hân Di mới rời khỏi văn phòng. Nàng hiếm khi đi ăn tối cùng ai, thường tự mình ghé một quán nhỏ ven đường, ăn nhẹ rồi về thẳng căn hộ ở tầng cao một khu chung cư yên tĩnh.
Không nuôi mèo, không nuôi chó cũng không cây cảnh. Những thứ ấy nàng không phải không thích mà quỹ thời gian của một luật sư như Chung Hân Di không đủ để nàng làm thêm việc này.
Căn hộ của nàng chỉ có giá sách, sofa, một chiếc đèn đọc với ánh sáng vàng và những tập hồ sơ lúc nào cũng chồng cao khỏi đầu.
Không ai hiểu tại sao một người như nàng, vừa giỏi lại xinh đẹp, có địa vị lại sống đơn độc đến vậy.
Nàng từng nhận được không ít lời mời hẹn hò. Có cả những người đàn ông thành đạt, có cả người từng là bạn học cũ. Nhưng chẳng ai thu vào mắt nàng.
Bởi họ muốn ở bên một người phụ nữ mềm mỏng, dễ chiều, biết cười nhiều hơn là lý luận sắc bén. Họ không chấp nhận một người phụ nữ có thể bóc mẽ điểm yếu của họ bằng một điều khoản đơn giản.
Họ không chịu nổi sự lạnh lùng trong ánh mắt của cô mỗi khi có chuyện không công bằng xảy ra.
Nhiều lúc, rảnh rỗi một chút trong ngày, nàng tựa ghế suy nghĩ. Hay bản thân đã bị bệnh ‘lãnh cảm’. Có khi là đúng như vậy không chừng.
Một mình không có nghĩa là trống rỗng.
Nàng đã quen với việc đối mặt cùng chính mình. Giải quyết tất cả mọi thứ một mình.
Có những đêm, ngồi trong phòng khách tĩnh lặng, nàng sẽ mở bản nhạc piano nhẹ nhàng, pha một ly trà nhài, đọc lại một quyển sách cũ. Một vài dòng thư tay từ bạn bè ở nước ngoài vẫn còn cất trong ngăn kéo bàn. Nàng không mất kết nối với thế giới, nàng chỉ chọn cách kết nối khác với đa số.
Chính trực là một con đường khó đi.
Nó khiến người ta mất đi sự thoải mái, mất những mối quan hệ ngắn hạn dễ chịu. Nhưng nó cũng giữ cho nàng không cúi đầu hay dè chừng bất kỳ thế lực nào. Đặc biệt, một người làm trong ngành pháp lý, không kiên định sẽ tự đưa bản thân vào con đường sai trái.
Chung Hân Di biết sớm muộn gì, cái giá phải trả cho sự chính trực ấy sẽ ngày càng nhanh đến. Đặc biệt là trong những vụ việc như hiện tại, nơi lòng trung thực phải đối đầu với tiền bạc, với quyền lực, và với cả những thứ tối tăm hơn thế…
Trước khi đi ngủ, nàng mở điện thoại, kiểm tra lại lịch hẹn cho ngày mai. Cuộc họp với đại diện Bộ Tài chính, một buổi đối chất với tập đoàn Hằng Phát, và một cuộc gọi đến từ Hà Thanh Mẫn được đánh dấu ‘chưa trả lời’.
Nàng ngẩng đầu, nhìn mình trong gương thấy bản thân.
Không son phấn.
Không tô vẽ.
Chỉ là gương mặt phụ nữ đã quen sống giữa lý trí và đơn độc.
Nhưng ánh mắt ấy của nàng vẫn sắc sảo, vẫn vững vàng. Nàng mỉm cười, hài lòng.