Yêu Không Từ Bỏ

Chương 3: Gió ngầm

Buổi tối tại văn phòng luật Minh Trí thường yên tĩnh sau giờ làm, chỉ còn ánh đèn vàng dịu hắt ra từ vài phòng họp nhỏ. Thế nhưng hôm nay, tầng 23 vẫn sáng đèn đến tận chín giờ tối.

Chung Hân Di ngồi một mình trong phòng làm việc, mắt dán vào màn hình máy tính, tay lật giở từng trang tài liệu. Kể từ sau phiên tòa chống lại tập đoàn Thành Vũ, lượng công việc đổ dồn về văn phòng tăng đột biến. Nàng đã từ chối không ít lời mời phỏng vấn, lựa chọn im lặng sau khi thắng kiện. Nhưng sự im lặng không có nghĩa là an toàn.

Ngay sau vụ kiện, một tin nhắn nặc danh được gửi vào email công ty của nàng vào tối qua, không có chủ đề, không chữ ký, chỉ một dòng ngắn gọn: “Không phải chuyện gì cũng nên nhúng tay vào, luật sư Chung.”

Không có tệp đính kèm. Không có ý đòi tiền, không yêu cầu bất kỳ điều gì. Nhưng câu nói đó tuy ngắn gọn, lạnh tanh nhưng đủ khiến người như Chung Hân Di cũng phải dừng lại vài giây.

Nàng không dễ bị hăm dọa, nhưng thói quen của một người làm nghề pháp lý dày dạn khiến nàng không thể bỏ qua bất cứ tín hiệu nào, dù là nhỏ nhất.

—---

Ngay sáng hôm sau, nàng nhờ phòng kỹ thuật kiểm tra lại hệ thống bảo mật, đồng thời báo cáo với IT về email. Nhưng kết quả trả về khiến Chung Hân Di cau mày:

“Tin nhắn được gửi từ một máy chủ nước ngoài, qua nhiều tầng mã hóa. Không xác định được nguồn gốc, nhưng dấu vết bị xóa rất chuyên nghiệp. Cũng không có virus hay phần mềm độc hại đi kèm.” Giọng nói nghiêm trọng từ phía kỹ thuật viên. Sau đó, cậu ta còn gãi đầu: “Luật sư Chung, nếu là một lời dọa suông thì nó quá chuyên nghiệp. Còn nếu nghiêm túc… thì người đứng sau chắc chắn không đơn giản.”

Nàng đã hiểu ý của câu nói đó là gì nên chỉ gật đầu, vì quá hiểu nên không cần bàn thêm. Trong lòng nàng, một suy nghĩ lướt qua nhanh như tia chớp: “Ai là người thực sự có động cơ?”

Nàng trầm tư, không thể là Thành Vũ, ít nhất là không trực tiếp. Dù Hà Thanh Mẫn có kiêu ngạo đến đâu, cô ta cũng không ngu ngốc tới mức chọn cách thô bạo và thiếu chuyên nghiệp như thế này chỉ để trả đũa.

Vậy thì là ai? Nàng hiện tại rất mơ hồ.

Đến chiều, trong lúc cùng trợ lý đi qua phòng tiếp khách để tiếp một đối tác nước ngoài, Chung Hân Di vô tình bắt được mẩu trò chuyện nhỏ giữa hai đồng nghiệp:

“Nghe nói tập đoàn Hằng Phát đang nhắm vào dự án mà Minh Trí vừa bảo vệ thân chủ xong…” đồng nghiệp nữ nói nhưng có vẻ dè chừng xung quanh có người sẽ nghe thấy.

“Ừ, có tin nội bộ nói họ từng muốn ép công ty đó phá sản để thâu tóm, nhưng bị phiên tòa vừa rồi đã làm hỏng kế hoạch…” một đồng nghiệp nam đứng cạnh đồng tình.

Hằng Phát?

Tên đó xuất hiện như một hồi chuông cảnh báo với nàng.

Tập đoàn Hằng Phát vốn nổi tiếng là ‘cá mập ngầm’ trong ngành bất động sản và đầu tư tài chính. Họ hiếm khi đứng tên chính trong các thương vụ lớn, nhưng luôn xuất hiện trong những vụ mua lại bất ngờ, những lần thâu tóm kín tiếng mà báo chí không kịp chạm tới.

Chung Hân Di chưa từng trực tiếp đối đầu với họ. Nhưng một trong các thân chủ nàng vừa bảo vệ là Công ty đầu tư Nam Thịnh, từng là mục tiêu thâu tóm trong bóng tối, theo như tin mật giới nội bộ.

Nếu những lời đồn đó là thật và phiên tòa vừa rồi khiến Hằng Phát thiệt hại nghiêm trọng về chiến lược thì lời đe dọa ngầm kia hoàn toàn có thể đến từ họ. Suy đoán của nàng là rất có khả năng.

Buổi tối, Chung Hân Di về muộn hơn thường lệ. Chiếc Mini Cooper màu đen từ từ rời khỏi hầm xe công ty. Trời lất phất mưa, từng giọt mưa nhỏ rơi lộp độp lên ô kính xe. Nàng ngồi sau tay lái, dừng chờ đèn đỏ giữa đoạn giao nhau đông đúc. Trong xe yên tĩnh, chỉ còn tiếng radio phát bản tin kinh tế buổi tối.

Bỗng điện thoại báo có tin nhắn. Cô cầm lên, không có tên, là số lạ:

“Chúng tôi từng rất tôn trọng sự im lặng của cô.”

Nàng khựng lại. Không ai biết số cá nhân của cô trừ người thân, đồng nghiệp thân cận và trợ lý riêng.

Tin nhắn đến từ một đầu số nội địa, nhưng tra nhanh cũng không ra tên người dùng. Lần này là trực tiếp hơn, rõ ràng hơn.

Nàng cắn nhẹ môi, hơi nhíu mày mà mở khóa điện thoại, gửi lại duy nhất một dòng:

“Tôi chỉ giữ yên lặng nếu công lý được giữ nguyên.”

Chỉ một phút sau, một tin nhắn khác tới, không kèm biểu tượng cảm xúc, không thêm giải thích:

“Chúng tôi mong luật sư Chung không trở thành điều cần phải xử lý.”

Sáng hôm sau, khi bước vào văn phòng, trợ lý của nàng – Thu Uyên – đã đứng đợi sẵn, vẻ mặt lo lắng hiếm thấy:

“Luật sư Chung, sáng nay có người gửi bưu phẩm tới tầng lễ tân, ghi tên chị.”

“Gửi từ đâu?” Nàng hỏi lại.

“Không ghi người gửi. Nhưng… ” Thu Uyên đưa ra một phong thư màu đen. Chung Hân Di đón lấy, mở ra. Bên trong là một mảnh giấy duy nhất, dòng chữ in hoa đỏ nổi bật:

“Lần đầu là lời nhắc. Lần hai sẽ không dễ thở như vậy đâu.”

Không có dấu vết. Không dấu vân tay. Không ghi địa chỉ.

Thu Uyên nhìn nàng, giọng run: “Chị, mình có cần báo công an không?”

Chung Hân Di lắc đầu, mặt vẫn không đổi sắc: “Không. Vẫn chưa đến mức đó.”

Nàng giữ bức thư lại, gói cẩn thận vào một túi hồ sơ, khóa vào ngăn kéo riêng. Trong đầu, nhiều lớp suy luận đang diễn ra cùng lúc.

Nàng biết mình đang bước vào một vòng xoáy sâu hơn bất cứ phiên tòa nào từng trải qua. Đây không còn là chuyện thắng thua pháp lý, mà là những mảng tối của kinh tế ngầm, nơi kẻ mạnh dùng mọi thủ đoạn để loại bỏ chướng ngại vật.

Và lúc này, nàng nhận ra mình chính là thứ gọi là ‘chướng ngại’.

—------

Chiều hôm đó, nàng đến một buổi hội thảo kinh tế với tư cách khách mời. Sự kiện có nhiều nhân vật tiếng tăm trong ngành tài chính và không bất ngờ khi Hà Thanh Mẫn cũng có mặt.

Cả hai chạm mặt khi bước vào sảnh tiệc trà giữa giờ giải lao. Mắt gặp mắt, không còn là không khí căng như trước, nhưng vẫn là hai cực đối lập đầy thận trọng.

Hà Thanh Mẫn là người mở lời trước:

“Luật sư Chung có vẻ mệt?”

“Hà tổng là quan tâm quá mức rồi.” Chung Hân Di nói, giọng như đang thử phản ứng.

Hà Thanh Mẫn khẽ nhướng mày: “Tôi không có ý gì. Nếu phiền cô thì tôi… ”

“Sau phiên toà liên quan đến Thành Vũ, thư nặc danh có vẻ nhiều hơn mọi năm.” nàng chen vào câu nói không đầu không đuôi nhưng người nghe thì rất rõ. Chung Hân Di nói tiếp không để cho Hà Thanh Mẫn có cơ hội mở miệng. Nàng nhìn cô, nửa nghiêm túc, nửa mỉa mai: “À… xin lỗi, tôi nghĩ cô không hạ mình đến mức dùng biện pháp đó.”

Hà Thanh Mẫn ngừng một nhịp, rồi nói thẳng, không vòng vo:

“Tôi nghe tin Hằng Phát đang chú ý đến cô.”

Chung Hân Di không tỏ ra ngạc nhiên: “Tin đồn lan nhanh thật!”

“Người đứng đầu cánh tài chính của Hằng Phát. Không thích nói chuyện bằng luật pháp. Luật sư Chung vẫn nên cẩn thận.” Cô tiếp tục.

Ánh mắt cô ta lúc nói lời ấy không còn là của một đối thủ cay cú, mà là sự cảnh báo có phần chân thành hiếm hoi.

Điều này khiến Chung Hân Di có chút bất ngờ mà không nói gì, nàng nhìn kỹ vào gương mặt đó. Một khoảnh khắc yên lặng thoáng qua giữa hai người. Giống như gió ngừng thổi trước khi bão đến.