Yêu Không Từ Bỏ

Chương 2: Cay cú

Tin tức sau phiên tòa lan nhanh như lửa cháy trên cánh đồng khô, trong vài tiếng đã nằm chễm chệ trên Top tìm kiếm. Hà Thanh Mẫn đã cho tổ chức buổi họp báo khẩn cấp vào sáng hôm sau, điều chưa từng xảy ra trong lịch sử hơn mười năm của đế chế này. Các hãng truyền thông lớn nhỏ đều có mặt, kéo đến kín sảnh tầng 15, khu vực chuyên dùng để tổ chức những sự kiện tầm cỡ quốc tế của tập đoàn.

Giữa căn phòng rộng, ánh đèn rọi chói chang, không khí đặc quánh bởi chờ đợi và tò mò. Mọi người đều biết, buổi họp báo hôm nay không chỉ để trấn an dư luận hay cổ đông, mà còn là một phép thử cho vị trí lãnh đạo tối cao của Thành Vũ - Tổng giám đốc Hà Thanh Mẫn.

Cô chưa từng thất bại. Nhưng bây giờ, truyền thông đã gọi tên cô bên cạnh từ ‘thất thủ’.

Mười giờ sáng. Đúng giờ đến từng giây. Âm thanh máy ảnh vang lên dồn dập khi cánh cửa kính mở ra. Cô bước vào với dáng người cao, vai thẳng, áo vest trắng phối cùng chân váy ôm đen tạo nên hình ảnh hoàn hảo của một nữ doanh nhân quyền lực. Không trang sức cầu kỳ, không nụ cười thừa. Mỗi bước đi đều có thể khiến người ta im lặng.

Hà Thanh Mẫn ngồi vào ghế chính giữa, trước hàng loạt micro gắn logo các hãng truyền hình lớn. Vài giây sau, những tiếng xì xào lặng dần.

Cô không đọc văn bản chuẩn bị trước. Không cần người dẫn chương trình mở màn. Cô nhìn thẳng vào ống kính cùng đôi mắt sáng, điềm nhiên nhưng sắc bén rồi mới cất giọng trầm ổn:

“Cảm ơn mọi người đã đến. Tôi, Hà Thanh Mẫn - Tổng Giám đốc Tập đoàn Thành Vũ sẽ chính thức phát ngôn về những vấn đề xảy ra sau phiên tòa ngày hôm qua.”

Giọng nói rõ ràng, không nhanh không chậm, không mang chút cảm xúc. Nhưng từng chữ phát ra đều như đánh xuống mặt bàn một cách nặng nề: “Thứ nhất, tôi khẳng định Thành Vũ không bao che cho hành vi sai trái của bất kỳ cá nhân nào. Nếu có sai phạm nội bộ, tôi với tư cách là người đứng đầu sẽ chịu trách nhiệm cuối cùng. Chúng tôi đang hợp tác với cơ quan chức năng để làm rõ từng chi tiết liên quan.

Thứ hai, tôi sẽ trực tiếp chỉ đạo một cuộc thanh tra nội bộ đặc biệt, công khai toàn bộ kết quả khi hoàn tất. Nếu có lỗ hổng trong kiểm soát, nó sẽ được khắc phục. Nếu có người làm trái nguyên tắc, người đó sẽ bị loại bỏ.

Thứ ba… ”

Cô dừng lại, ánh mắt hướng về một góc cuối phòng, nơi mà ống kính truyền hình không quay tới, nhưng cô biết có ai đó đang đứng đó, không rời khỏi: “Chúng tôi tôn trọng phán quyết của tòa án và sẽ không kháng cáo.”

Một tiếng “ồ” nhỏ vang lên từ phía các phóng viên. Hà Thanh Mẫn – người nổi tiếng là kẻ không chấp nhận thất bại và tuyên bố không kháng cáo?

Nhưng câu tiếp theo mới là thứ khiến tất cả nín thở.

“Tuy nhiên… tôi sẽ không dừng lại ở đây.” Giọng cô chậm rãi, từng chữ nặng như đá. Rồi cô hơi cúi người, mắt lướt qua một góc khuất, nơi Chung Hân Di đang đứng, không cần ống kính, không cần micro, vẫn nổi bật chỉ với sự hiện diện lạnh lùng của mình.

“Tôi rất muốn cảm ơn Luật sư Chung Hân Di vì đã khiến tôi tỉnh táo khỏi những gì tưởng chừng là hoàn hảo. Nhưng cũng từ ngày hôm qua, tôi hiểu rằng công lý không đơn giản là một cái gật đầu. Và vấn đề này, vẫn chưa kết thúc.”

Cô ngẩng đầu, khóe môi khẽ nhếch thành một đường cong rất nhẹ, không phải nụ cười, nhưng cũng chẳng phải đe dọa. Là một lời tuyên chiến.

Kết thúc phần phát biểu, không ai dám cắt ngang. Cô rời ghế, gật đầu nhẹ với đội PR, rồi bước nhanh về phía hành lang sau.

Chính tại đây, nơi ánh sáng đèn không còn phủ khắp, hai người phụ nữ ấy đối mặt.

Chung Hân Di đứng thẳng, hai tay đút vào túi áo khoác dài, ánh mắt dõi theo từng chuyển động của người vừa bước ra. Hôm nay, nàng không mặc vest, chỉ là sơ mi trắng phối quần tây đen đơn giản, nhưng khí chất vẫn như dao, sắc và lạnh.

Hà Thanh Mẫn dừng lại, không né tránh. Ánh mắt hai người như hai lưỡi gươm va chạm trong không trung.

“Cô đã thắng.” Thanh Mẫn lên tiếng trước, giọng gần như trầm xuống, vừa là chấp nhận, vừa là thách thức.

“Đây không phải trò chơi để phân thắng thua.” Chung Hân Di đáp.

“Với tôi, tất cả đều là trận đấu. Và trận nào thua cũng là vết cắt sâu.” Hà Thanh Mẫn không cười đáp.

“Vậy cô nên tập quen với cảm giác bị cắt đi.” Giọng Chung Hân Di không mang tức giận, nhưng cũng không hề mềm.

Hà Thanh Mẫn cười khẽ, lần đầu trong suốt mấy ngày qua. Một nụ cười không giấu được mỏi mệt, nhưng ánh nhìn vẫn mang tia sắc lạnh:

“Tôi từng nghĩ cô là người cứng nhắc, nhàm chán. Nhưng hóa ra cô lại có chút thú vị đến mức khiến tôi mất ngủ.”

“Còn tôi… ” Chung Hân Di nghiêng đầu: “chưa từng nghĩ cô sẽ là người cần phải học lại sự khiêm tốn.”

Sự im lặng rơi xuống giữa hai người.

Rồi Hà Thanh Mẫn bước lên một bước, khoảng cách giữa họ chỉ còn một sải tay. Giọng cô nhỏ hơn, nhưng không mềm hơn:

“Nếu tôi quay lại, sẽ không dễ như lần này. Cô cần cân nhắc có nên đối đầu với tôi nữa không?”

Chung Hân Di nhìn thẳng vào đôi mắt kia, nó sâu như biển đêm, giấu đầy lớp sóng ngầm. Nhưng nàng không vì thế mà lùi lại, nàng không dao động. Câu trả lời phát ra như nhát gươm chém thẳng giữa không khí đặc quánh:

“Nếu điều đó là cần thiết để giữ công lý thì tôi không cần cân nhắc.”

Một cái chớp mắt rất khẽ. Có thể là thất vọng, cũng có thể là sự hấp dẫn chết người không ai có thể sở hữu.

Hà Thanh Mẫn rời đi ngay sau đó. Không một lời thêm, không một ánh mắt ngoái lại.

Nhưng trong thang máy kín, khi cánh cửa đóng chậm chạp, cô đứng đó, nhắm mắt lại một lúc, điều chỉnh nhịp thở đều. Lần đầu tiên sau rất lâu, cô cảm thấy mình không thể điều khiển được một điều gì đó, hay đúng hơn, một người nào đó.

Không phải đối thủ thông thường, không phải kiểu người có thể thu phục bằng quyền lực, tiền bạc hay những lời đề nghị hoa mỹ.

Chung Hân Di, người đó như chém một nhát khắc sâu trong lòng cô. Không hẳn vì vụ kiện. Mà là vì ánh mắt ấy, ánh mắt cô chưa từng bắt gặp ở bất kỳ đâu, không e sợ, không ngưỡng mộ, cũng không khinh thường. Là ánh mắt khiến cô rối loạn và ngờ vực vào bản thân.

Tối hôm đó, tại văn phòng luật, Chung Hân Di đang xem lại đoạn ghi hình cuộc họp báo. Ánh mắt nàng lặng như mặt hồ trong đêm, nhưng ngón tay vẫn bấm dừng lại khi thấy một khung hình cận mặt Hà Thanh Mẫn. Nàng phóng to, dừng đúng lúc đối phương thoáng liếc về phía camera, như thể cô đang nhìn nàng.

Một tia lạ chạy qua tim.

Nàng lắc đầu, tắt màn hình.

“Tỉnh táo lên Chung Hân Di.” nàng tự nhắc chính mình.

Nhưng lý trí không thể phủ nhận: người phụ nữ đó, đẹp đến sắc sảo, ngạo mạn đến đáng ghét. Cô ta đang khiến nàng để tâm nhiều hơn mức cho phép.