Buổi sáng đầu đông ở thành phố này vẫn còn chút lạnh sót lại, lướt nhẹ qua những tấm kính cao tầng, vương trên áo khoác của người qua đường. Trước tòa án nhân dân trung tâm, từng tốp phóng viên đã tụ tập sẵn từ tờ mờ sáng. Máy quay, micro, bảng tên truyền hình, cùng ánh mắt háo hức chờ đợi phiên xét xử được mệnh danh là ‘đòn giáng đầu tiên vào đế chế Thành Vũ.’
Tám giờ ba mươi phút. Chung Hân Di bước ra từ xe màu đen, không tài xế, không trợ lý, không vệ sĩ. Chỉ có dáng người mảnh khảnh trong bộ vest màu xám tro ôm sát, tóc nâu đã được búi gọn gàng, khuôn mặt trang điểm nhạt nhưng sắc nét và lạnh lùng. Nàng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu khi đi qua những ánh đèn máy ảnh chớp lên liên tục.
“Luật sư Chung, cô tự tin với kết quả hôm nay chứ?”
“Nghe nói Thành Vũ có thêm bằng chứng mới, cô đã chuẩn bị đối phó chưa?”
“Cô nghĩ gì về lời phản biện của phía Hà Thanh Mẫn?”
Chung Hân Di không dừng bước, cũng không trả lời lại. Đôi mắt sắc như dao vẫn nhìn thẳng về phía cánh cổng lớn dẫn vào bên trong tòa án. Nàng đã quen với việc để truyền thông đứng sau lưng. Và hôm nay, như mọi lần, nàng sẽ bước lên bục tranh tụng bằng niềm tin tuyệt đối vào luật pháp và chính mình.
Phòng xử án lớn nhất hôm nay chật kín người, không chỉ bởi sức hút từ hai cái tên quyền lực: Tập đoàn Thành Vũ – một trong những trụ cột tài chính lớn nhất miền Nam, và Luật sư Chung Hân Di – biểu tượng của thế hệ luật sư trẻ, sắc sảo, chính trực, bất khuất. Còn có một người nữa, khiến toàn bộ không khí căng đến nghẹt thở: Hà Thanh Mẫn – Tổng Giám đốc đương nhiệm của Thành Vũ, người phụ nữ chưa từng để bản thân thua cuộc trên thương trường.
Cô ngồi ở hàng ghế bên nguyên đơn, khuôn mặt điềm tĩnh đến lạnh lùng. Váy công sở màu đen tuyền, mái tóc đen dài buông thả, ánh mắt trầm mặc như đại dương, sâu và không dễ đọc. Ai đã từng đối đầu với cô đều hiểu, chỉ cần một cái nhíu mày, cô có thể khiến một thương vụ triệu đô trôi vào quên lãng.
Và giờ đây, người đối đầu cô là Chung Hân Di.
“Phiên tòa bắt đầu.”
Thẩm phán gõ búa, giọng nói vang lên trịnh trọng. Hồ sơ, tài liệu, chứng cứ, mọi thứ đã chuẩn bị kỹ càng. Cuộc chiến pháp lý bắt đầu, không súng đạn, nhưng lạnh lùng và không khoan nhượng.
“Thưa quý tòa, bị đơn – ông Nguyễn Văn Chí – nguyên Giám đốc tài chính tập đoàn Thành Vũ, bị cáo buộc tham ô và thao túng sổ sách kế toán nhằm che giấu sai phạm tài chính nghiêm trọng. Chúng tôi có bằng chứng từ kiểm toán độc lập, các bản sao kê ngân hàng và cả đoạn ghi âm cuộc gọi nội bộ xác nhận sự việc.”
Giọng của Chung Hân Di vang lên rành mạch, không vấp, không thừa một chữ. Cô như một con dao bén vừa được mài kỹ, cứ thế cắt phăng từng lớp lý lẽ phòng ngự từ phía Thành Vũ.
Phía Hà Thanh Mẫn phản biện bằng đại diện pháp lý của mình. Một luật sư kỳ cựu với hai mươi năm kinh nghiệm. Nhưng khi đứng trước Chung Hân Di, người đàn ông ấy dường như không còn giữ được sự điềm đạm thường thấy. Mỗi câu phản biện đều bị vặn lại bằng chuỗi lập luận chặt chẽ, chứng cứ đối chiếu logic và các chi tiết tưởng chừng vụn vặt nhưng lại là chìa khóa.
Chung Hân Di không lớn tiếng. Nàng không cần. Từng cái liếc mắt, từng bước đi lên bục trình bày, từng câu hỏi dành cho nhân chứng đều được tính toán cẩn trọng.
“Luật sư Chung, cô đang ám chỉ rằng toàn bộ bộ máy điều hành của Thành Vũ đều vô trách nhiệm?” Luật sư phía Thành Vũ chĩa thẳng giọng nói hùng hồn sang hướng Chung Hân Di đứng đối diện.
“Không. Tôi đang chỉ ra rằng họ biết mà vẫn để mặc. Và theo luật, điều đó đủ để cấu thành hành vi bao che, tức là đồng phạm.” Chung Hân Di vẫn không bị kích động mà nói dõng dạc phản bác lại vị luật sư kia.
Cả khán phòng như nín thở.
Hà Thanh Mẫn hơi nghiêng đầu, khoanh tay lại. Cô không nhìn Chung Hân Di, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt đối phương đang bắn thẳng về phía mình. Lạnh lùng, kiên định, và không có chút e ngại.
Phiên tòa kéo dài đến tận cuối giờ chiều. Những đoạn tài liệu, clip camera nội bộ, các bản đối chiếu số liệu tài chính qua ba năm được trình bày không sót một chi tiết. Lúc thẩm phán tuyên bố tạm nghỉ trước khi nghị án, có người đã thở dài thành tiếng.
Bên ngoài phòng xử, khi truyền thông lại ùa tới, Chung Hân Di đứng lặng một lúc. Rồi nàng quay đầu nhìn thấy phía cuối hành lang, một dáng người quen thuộc vừa đi ra, cô bước đi nhanh, nhưng vẫn toát ra khí chất quyền uy khó lẫn, là Hà Thanh Mẫn.
Họ đối mặt nhau chưa đầy ba giây, không một lời. Nhưng đủ để bầu không khí trong hành lang lạnh hơn cả gió đầu đông.
“Chung Hân Di.” Cô lên tiếng, giọng nói không cao, nhưng đủ để ai đi ngang cũng phải dừng lại.
Chung Hân Di quay người lại, ánh mắt bình thản. Nhưng cũng chỉ nhìn mà không có ý tiếp lời.
“Tôi không thích thua.” Hà Thanh Mẫn nói, mắt không rời đối phương.
“Nhưng sự thật không vì cô thích hay không thích mà thay đổi.” Chung Hân Di đáp.
“Vậy sao?” Thanh Mẫn khẽ nghiêng đầu: “Cô nghĩ mình có thể giữ được thế chủ động bao lâu? Tôi sẽ không để bản thân thất bại một lần nữa.”
“Vậy cô nên bắt đầu từ việc làm đúng.” nàng cũng không nhún nhường mà đáp lại cô.
Lời nói dứt khoát, không mang theo cảm xúc. Nhưng Hà Thanh Mẫn cảm thấy lòng mình hơi trầm xuống một nhịp. Người phụ nữ trước mặt cô khác biệt đến khó chịu. Không bị uy hϊếp bởi quyền lực, không dễ lung lay vì áp lực. Lý trí của nàng như thép, nhưng đôi mắt ấy… lại mang theo thứ gì đó rất khó nói thành lời, thứ khiến Hà Thanh Mẫn không thể quay đầu đi ngay lúc đó.
—-------
Sáng hôm sau, bản tin kinh tế hàng đầu mở đầu bằng dòng tít giật gân: “Luật sư Chung Hân Di hạ gục Thành Vũ. Hà Thanh Mẫn nếm trái đắng lần đầu.”
Bên dưới là hàng loạt phân tích pháp lý, phản ứng từ giới chuyên môn và cộng đồng doanh nghiệp. Các cổ đông của Thành Vũ lập tức yêu cầu mở cuộc họp khẩn. Một số đầu báo còn đưa tin về khả năng điều tra mở rộng trong nội bộ tập đoàn.
Trong khi đó, văn phòng luật nơi Chung Hân Di làm việc trở nên náo nhiệt. Các hãng truyền thông đặt lịch phỏng vấn, lời mời từ các hội thảo chuyên đề, thậm chí có cả đề xuất chuyển nhượng sang công ty đối thủ với mức đãi ngộ cao gấp ba lần. Nhưng Hân Di chỉ lẳng lặng cất điện thoại vào ngăn kéo, không muốn quan tâm đến.
Nàng không làm nghề này để nổi tiếng. Nàng làm vì công lý và vì chính mình.
Tối hôm ấy, khi một mình ở văn phòng muộn, Chung Hân Di mở tủ, lấy tập hồ sơ màu đen đã cũ. Ở góc trên cùng là dòng tên viết tay: “Vụ án Trần Hoài – 2012.” Một vụ án từ thời thực tập, nơi nàng từng tận mắt chứng kiến một người vô tội bị kết án chỉ vì thiếu người bảo vệ đúng nghĩa.
Từ khoảnh khắc ấy, nàng biết công lý không tự tồn tại. Nó cần người kiên định, không run sợ, không cúi đầu. Và nếu điều đó khiến nàng trở thành kẻ đối đầu với tập đoàn Thành Vũ thì cũng không sao.
Ở tầng trên cùng của trụ sở Thành Vũ, Hà Thanh Mẫn đứng trước cửa kính, nhìn xuống phố thị lấp lánh ánh đèn. Một tay cầm ly rượu, tay kia đặt hờ lên khung cửa. Cô thất bại, điều đó rõ ràng.
Nhưng tại sao hình ảnh người phụ nữ ấy, dáng đứng kiên định trong phiên tòa, ánh mắt không chùng xuống dù chỉ một lần lại cứ luẩn quẩn mãi trong tâm trí cô?
Cô nhấp một ngụm rượu, khẽ khàng lẩm nhẩm như nói với chính mình:
“Chung Hân Di… chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi.”