Trong văn phòng Tổng Giám đốc tập đoàn Thành Vũ, Hà Thanh Mẫn ngồi trên ghế da, tay cầm ly espresso đen, ánh mắt lạnh lẽo như thể có thể bóc tách cả thế giới chỉ bằng một cái liếc nhìn.
Cô đã nghe đủ.
Đủ để hiểu rằng Chung Hân Di không phải là một con cờ dễ điều khiển. Cũng không phải là một quân cờ có thể gạt đi bằng vài động thái thị trường.
“Luật sư Chung, đúng là không dễ chơi.” Hà Thanh Mẫn buông ly, chất giọng trầm thấp vang lên trong không gian yên ắng như lưỡi dao cắt ngang mặt kính.
Thư ký riêng của cô - Ngọc Quế - đứng cạnh bàn, hơi cúi đầu: “Đây là hồ sơ điều tra về luật sư Chung. Em đã dùng nguồn tin từ bên báo chí, mạng xã hội, một số dữ liệu từ mạng luật sư liên bang. Về cá nhân thì… gần như trắng.”
“Trắng?” Cô nhíu mày.
“Ý em là… không có tai tiếng, không thị phi, không scandal. Lý lịch sạch hơn cả giấy lọc.” Hà Thanh Mẫn lặng lẽ lật từng trang, hỏi như không hỏi thư ký đứng bên cạnh.
Cô thư ký gật đầu: “Có thể hiểu là vậy, Hà tổng.”
Ảnh chụp Chung Hân Di trong những bộ suit tối màu, đứng bên tòa án, ngồi trong phiên điều trần, xuất hiện cùng đối tác quốc tế. Từng bức ảnh toát lên khí chất của một người phụ nữ cứng rắn, chính xác và cực kỳ khó đoán.
Một đoạn phỏng vấn ngắn được đính kèm, trong đó Chung Hân Di từng trả lời: “Tôi không nhận lời bào chữa cho bất kỳ ai tôi biết chắc là có tội. Luật pháp không phải công cụ để xoa dịu tội lỗi, mà là hàng rào bảo vệ những điều đúng đắn.”
Hà Thanh Mẫn khẽ chếch môi.
Cái kiểu lý tưởng ấy.
Cái thứ lập trường nguyên tắc ấy.
Vừa khiến cô khó chịu, vừa khiến cô… không rời mắt được.
Trong thế giới mà Hà Thanh Mẫn sống, sự chính trực là xa xỉ. Từ năm mười tám tuổi, cô đã tiếp nhận công ty sau biến cố gia đình. Mọi thứ cô có đều được xây bằng toan tính, chiến lược, và những cuộc mặc cả ngầm. Cô không tin vào lòng tốt. Không tin vào sự thật thuần túy. Cô tin vào quyền lực, tin vào địa vị xã hội.
Vậy mà giờ đây, Chung Hân Di khuấy đảo thế giới của cô chỉ trong một phiên tòa, tựa như một ngoại lệ. Cứng đầu, không chịu nhún nhường. Không vướng víu, không lo sợ.
Một đối thủ không dễ thao túng, nhưng chính điều đó lại khiến Hà Thanh Mẫn không thể không để tâm. Còn phải nói rất chú ý đến.
—-----
Buổi chiều hôm ấy, cô chủ động gọi một cuộc họp nội bộ.
“Về hợp đồng hợp tác sắp tới với tập đoàn nước ngoài, tôi muốn tất cả điều khoản được rà soát lại bởi cố vấn pháp lý bên ngoài. Không phải đội ngũ trong công ty.”
Cả phòng họp xôn xao. Một giám đốc cấp cao hỏi:
“Hà tổng là muốn thuê ai?”
Hà Thanh Mẫn ngẩng đầu, mắt lướt qua từng người:
“Luật sư Chung Hân Di.”
Không ai dám cãi, chỉ dám bàn tán xôn xao ở một góc hành lang sau khi cô cho cuộc họp kết thúc.
Nhưng sau đó, thư ký khó hiểu với quyết định của Hà tổng nên thỏ thẻ bên tai cô:
“Tổng giám đốc, nếu chị đã nghi ngờ luật sư Chung đang nắm được sơ hở của Thành Vũ, sao còn giao hợp đồng cho cô ta?”
“Bởi vì nếu có ai đủ khả năng phát hiện vết nứt, thì tôi phải là người đầu tiên biết trước.” Giọng cô đều đều, không cảm xúc. Nhưng ánh mắt thì như lưỡi dao ngầm.
---------
Vài ngày sau, cô đến tham dự một diễn đàn đầu tư, nơi tình cờ Chung Hân Di cũng là một trong những diễn giả khách mời.
Khi Chung Hân Di bước lên sân khấu, trong chiếc áo blazer màu ghi, mái tóc búi gọn quen thuộc như lần đầu cô biết nàng, ánh đèn chiếu hắt qua gương mặt bình tĩnh, Hà Thanh Mẫn bỗng dưng khựng lại. Lòng cô như hân hoan mong muốn nghe cô gái kia nói thêm vài lời. Nhưng không, cô ấy đã rời vị trí.
Cô nghe thấy tiếng vỗ tay.
Nghe cả những lời tán thưởng thì thầm:
“Đó là luật sư Chung, người thắng ba vụ kiện tài chính lớn nhất năm ngoái… ”
“Nghe nói chị ấy từng từ chối nhận đại diện cho tập đoàn quốc tế vì không minh bạch tài chính… ”
“Ngầu thật. Cả ngành ai cũng nể.”
Hà Thanh Mẫn lặng lẽ nhấp một ngụm rượu vang, đôi tai vẫn nhiệt tình nghe ngóng tất cả những lời bàn tán ấy, đôi môi cô bất giác mím chặt.
Không biết vì sao, những lời khen ấy không dành cho cô lại khiến cô cảm thấy bức bối kỳ lạ.
Cô không ghét việc người khác giỏi. Nhưng cô ghét cái cảm giác người đó không hề nhìn mình như một đối thủ. Chung Hân Di khi ấy, đứng giữa hội trường, không một lần liếc về phía cô.
Tựa như… cô không tồn tại.
Khi diễn đàn kết thúc, Hà Thanh Mẫn chủ động bước đến gần:
“Luật sư Chung. Lại gặp nhau.” Giọng cô gọi tên người kia, hơi trầm xuống, như thử một âm thanh vừa quen vừa xa.
Chung Hân Di quay lại, ánh mắt không tránh, nhưng cũng không mềm mỏng:
“Tổng giám đốc Hà. Xin chào.”
Hà Thanh Mẫn khẽ cười:
“Gần đây, tên cô xuất hiện trên quá nhiều bản tin pháp lý. Rất ấn tượng.”
“Cô là quá khen.” Chung Hân Di đáp, không kiêu, không khiêm.
“Có điều này, không biết cô có tiện nói chuyện?” Hà Thanh Mẫn vẫn từ tốn với nàng, nhưng ánh mắt không hết vẻ lạnh lùng.
“Tất nhiên, Tổng giám đốc Hà là có việc gì? Cứ nói.” Chung Hân Di cũng lịch sự đáp lại.
“Thành Vũ cần một cố vấn pháp luật bên ngoài. Nếu cô có hứng thú, tôi muốn đặt lịch hẹn riêng.” Cô nói thẳng, mắt không rời đi thẳng vấn đề.
Chung Hân Di hơi nhướng mày, như đoán trước được điều này:
“Tôi không dễ nhận việc. Nhất là từ những công ty chưa từng minh bạch tài chính trong các báo cáo nội bộ.” nói xong nàng gật đầu rời đi như một câu từ chối thẳng thừng.
Lời nói đó nếu từ bất kỳ ai khác thì đã là tát vào mặt.
Nhưng Hà Thanh Mẫn lại không giận.
Cô chỉ thấy… cơn ngứa ran ở cổ tay, như máu vừa bị chạm nhẹ bởi một lưỡi dao sắc.
Thú vị thật.
Rất có khí chất.
Về đến nhà đêm hôm đó, cô không ngủ được. Lần đầu tiên sau nhiều năm, một gương mặt khác ngoài chính mình, cứ lởn vởn trong đầu.
Chung Hân Di - người phụ nữ không cần vũ khí. Người không mềm mỏng, không cúi đầu, không vờ ngây thơ.
Cô lật lại hồ sơ điều tra. Từ trường học, quá khứ, mối quan hệ. Gần như không có điểm yếu. Chỉ có một dòng khiến cô dừng lại lâu hơn:
“Chưa từng công khai yêu ai. Dường như dành toàn bộ thời gian cho nghề.”
Hà Thanh Mẫn tựa lưng vào ghế. Môi nhếch khẽ.
Cô không ngờ người như vậy lại là vô cảm. Chỉ là… cô ấy cũng quá là xinh đẹp, không nói quá thì không kém người mẫu chút nào.
Và không hiểu vì sao ngay lúc ấy, ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến cô cắn chặt răng: “Hay là cô ấy không thích đàn ông?”
Ý nghĩ ấy, đáng lý phải bị vứt bỏ. Nhưng nó lại ở lại trong tâm trí cô, lâu đến không ngờ.