Ta Xuyên Rồi, Phản Diện Nào Cũng Muốn Nuôi Ta!

Thế giới 1 - Chương 7: Ma tôn

“Có khi là người chính đạo đó, chẳng phải đứa nào cũng ngốc như vậy sao?”

Có người tiếp lời, chẳng chút châm chọc, như thể nói ra một chân lý hiển nhiên.

“Phải rồi.”

Một ma tu ngồi cạnh Dung Thanh Huyên ghé sát lại, vừa nói vừa giúp nàng gỡ đám chỉ rối tung rối mù trong tay:

“Chứ không thì sao lại chẳng phân trắng đen, tùy tiện bắt người đi chịu Lôi Hình chứ?”

Lôi Hình - ngay cả ma tu cấp cao cũng phải biến sắc khi nghe đến, huống chi khi ấy Triều Ẩm Nguyệt chỉ là một tiểu đệ tử.

“Lôi Hình là gì vậy?” Dung Thanh Huyên cuối cùng cũng xỏ xong chỉ qua kim, chuẩn bị xuống tay với tấm vải trước mặt.

“Ngươi không biết thật sao?”

Mấy tiếng kinh ngạc liên tiếp vang lên.

“Đám người chính đạo các ngươi cũng tài thật, suốt ngày nói chúng ta gϊếŧ người phóng hỏa, đại ác bất đạo. Vậy mà chẳng thấy các ngươi nhắc tới việc chính mình tùy tiện vu oan giá họa người khác.”

Chuyện này thật ra là lỗi của 222. Theo đúng quy trình nhận nhiệm vụ, nó phải tải sẵn một đoạn kịch bản cho ký chủ. Nhưng lúc ràng buộc với Dung Thanh Huyên, nàng đang ngồi khóc trong rừng vắng vì bị đứt tay, khiến toàn bộ tiến trình trật nhịp từ đầu.

222 hợp lý suy đoán rằng: [Nếu để Dung Thanh Huyên biết Triều Ẩm Nguyệt rốt cuộc là loại người thế nào, nếu để từng khung hình máu tanh lúc Triều Ẩm Nguyệt gϊếŧ người lướt qua trước mắt nàng, chắc chắn nàng sẽ lập tức khóc thét lên. Sự thật chứng minh, suy đoán này không hề quá đáng - chỉ riêng Man Man thôi cũng đủ dọa nàng sợ mất mật rồi.]

Dung Thanh Huyên ngơ ngác: “Hả?”

Nàng giơ tay vẫy vẫy: “Ta đâu có phải người chính đạo mà…”

Đám ma tu bật cười khẩy. Có người đưa tay lướt nhẹ qua khuôn mặt xinh đẹp của nàng, điểm ngay vào mi tâm:

“Bọn ta đâu phải phế vật, sao lại không nhìn ra ngươi là loại người gì?”

“Chớ nói bọn ta, ngay cả tôn thượng chắc chắn cũng đã nhìn thấu rồi. Lo giữ cái mạng nhỏ của ngươi đi là vừa.”

Dung Thanh Huyên cắn môi, nhớ lại lời Triều Ẩm Nguyệt từng nói sẽ lấy tay nàng, sắc mặt lập tức tái nhợt, run rẩy hỏi:

“Các ngươi… Tôn thượng của các ngươi thật sự thích sưu tầm tay chân người ta sao?”

Không ai trả lời. Chỉ có vài tiếng cười quái dị vang lên lẻ tẻ, như thể mặc nhiên xác nhận điều đó, khiến Dung Thanh Huyên càng thêm chăm chú vào mảnh vải trước mặt.

Dung Thanh Huyên ở lại phòng dệt hai ngày, đến ngày thứ ba, Triều Ẩm Nguyệt sai Phù Lan đến xem tình hình. Nếu tiểu nữ tu kia chẳng làm nên trò trống gì, thì gϊếŧ đi cũng được.

Ma giới của bọn họ không dung dưỡng người vô dụng.

Phù Lan hiếm khi hiểu được ý ngoài lời. Dệt phòng có nhiều ma tu, tu luyện tâm pháp đặc biệt, đối với khí tức của ma tôn vô cùng nhạy cảm. Nếu tôn thượng đích thân đến, thể nào cũng bị phát hiện, chẳng thuận tiện như lần trước nàng ta âm thầm ra sau núi.

Tôn thượng sai nàng ta đi, kỳ thực là muốn gặp tiểu nữ tu kia.

Dung Thanh Huyên theo Phù Lan đến Điện Phù Sinh, Triều Ẩm Nguyệt vẫn chưa về. Phù Lan bảo nàng chờ, trong lúc đó có thị nữ dâng trà.

Dung Thanh Huyên cứ cảm thấy sau lưng lành lạnh. Nàng quay đầu lại, lập tức phát hiện ngay sau lưng mình chính là bức tường mà lần trước Triều Ẩm Nguyệt từng nhắc tới - nơi treo đầy tay chân bị chặt.

“Á!” Dung Thanh Huyên hét khẽ một tiếng.

Triều Ẩm Nguyệt vốn dĩ đi rất chậm, bởi nàng ta chẳng mặn mà gì chuyện gặp mặt tiểu nữ tu kia - vụng về, chậm chạp. Dệt phòng bên kia than trời không dứt, nói khi mới đến, Dung Thanh Huyên đến cả cuộn chỉ cũng không gỡ nổi.

Nghe thấy tiếng của Dung Thanh Huyên, Triều Ẩm Nguyệt không khỏi bước nhanh hơn. Vừa vào điện, liền thấy Dung Thanh Huyên đang chật vật dịch chuyển một chiếc bàn thấp.

Sắc mặt Triều Ẩm Nguyệt lập tức sa sầm, dù chẳng ai nhìn thấu được tâm tư nàng ta nhưng giọng nói đã lạnh tanh:

“Ngươi đang làm gì đấy? Định chuyển luôn cả tòa điện này đi à?”

“Ta chỉ muốn ngồi bên kia thôi mà…” Dung Thanh Huyên yếu ớt chỉ về phía xa nhất khỏi bức tường kia.

Triều Ẩm Nguyệt liếc mắt nhìn theo, phát hiện chỗ đó vốn dĩ đã có sẵn một chiếc bàn thấp.

“Ngươi định ghép bàn, rồi mời mấy bằng hữu chính đạo của ngươi qua đây cùng uống trà chắc?”

[Nàng coi Phù Sinh điện của Ma giới là chốn nào chứ?]

Dung Thanh Huyên cũng vừa trông thấy chiếc bàn đó, hóa ra trong điện không phải chỉ có một cái bàn như nàng tưởng. Nàng ngượng ngùng buông tay, vì xấu hổ mà khuôn mặt trắng nõn cũng ửng đỏ lên:

“Ta… ta không biết.”