Ta Xuyên Rồi, Phản Diện Nào Cũng Muốn Nuôi Ta!

Thế giới 1 - Chương 6: Ma tôn

[Đây chẳng phải là tấm thảm mà mấy ngày trước Ma Tôn vừa đổi vì không ưng hoa văn sao?]

"Tuân mệnh!"



Thủy lao.

“Thủy lao không có nước, thế còn gọi là thủy lao được sao?” Một ma tu thành thật hỏi.

“Phù Lan hộ pháp chỉ bảo không cần nước, đâu có bảo phải đổi tên.” Một ma tu khác cũng thật lòng đáp.

Chính điện.

Triều Ẩm Nguyệt quét mắt nhìn qua những người phía dưới, rồi quay đầu hỏi Phù Lan:

“Phía Thương Linh Sơn có tin tức gì chưa?”

Nàng ta đích thân tới Thương Linh Sơn, không hẳn chỉ để sỉ nhục người khác. Tương truyền nơi đó có một pháp trận có thể khắc chế mọi đời Ma Tôn, mà Ma Tôn đời trước chính là chết trong tay Trường Minh.

Chuyện Trường Minh lợi dụng pháp trận khiến Ma Tôn đời trước hồn phi phách tán đã bị người ta biên thành thoại bản để toàn bộ đệ tử Thương Linh Sơn truyền tay nhau đọc.

Triều Ẩm Nguyệt đã xem không dưới trăm lần.

Chỉ là trong đó toàn những lời ca tụng Trường Minh thần thông quảng đại, còn Ma Tôn thì tội ác tày trời. Trường Minh trừ gian diệt ác, Ma Tôn chết là đáng. Riêng phần pháp trận, chỉ dăm ba dòng mơ hồ.

Tính mạng của Triều Ẩm Nguyệt giờ liên quan đến toàn Ma giới. Chư vị trưởng lão trong Ma giới vì không muốn nàng ta giẫm lên vết xe đổ, đã nghĩ đủ mọi cách đề phòng. Nhân lúc nàng ta đến Thương Linh Sơn, cài gián điệp vào đó cũng là một chiêu trong số ấy.

Vì muốn sống lâu hơn, cũng vì muốn báo thù kẻ khơi mào, Triều Ẩm Nguyệt không thể không để tâm.

“Vẫn chưa có tin.”

“Thế còn Tề Lạc Hành và Bạch Nhạc Thủy, có tin gì chưa?”

Tề Lạc Hành, Bạch Nhạc Thủy và Triều Ẩm Nguyệt đều là môn hạ của Trường Minh. Khác biệt là hai người kia là đệ tử ngoại môn, còn Triều Ẩm Nguyệt là đệ tử thân truyền duy nhất.

Về sau, Tề Lạc Hành và Bạch Nhạc Thủy giở trò vu oan giá họa cho Triều Ẩm Nguyệt. Nói rằng hai mươi mốt mạng người chết ở Thương Linh Sơn năm đó đều là do nàng sát hại, bởi trong người nàng chảy dòng máu ma nữ.

Trường Minh chẳng màng hỏi han nguyên do, liền lập tức đẩy Triều Ẩm Nguyệt vào Thiên Lôi Các. Mỗi ngày nàng phải chịu bốn mươi chín đạo thiên lôi, tu vi toàn thân bị phế, không còn trấn áp được ma khí, tẩu hỏa nhập ma, một bước trở thành Ma Tôn kế vị.

Rõ ràng chỉ là chuyện của mười ngày trước, vậy mà như đã trải qua nửa đời người.

Trường Minh hiện giờ đã bị Triều Ẩm Nguyệt giam nơi địa lao, mỗi ngày đều phải chịu đủ bảy bảy bốn mươi chín đạo lôi hình, nhìn qua đã sắp không chịu nổi. Nhưng để phòng bất trắc, phía Thương Linh Sơn vẫn phải theo dõi chặt chẽ.

Triều Ẩm Nguyệt từng đích thân đến thăm cảnh tượng Trường Minh thoi thóp sắp chết kia. Nhưng trong lòng nàng ta chẳng hề có nửa phần khoái ý. Lời Trường Minh từng nói nàng ta là đệ tử thân truyền duy nhất vẫn còn văng vẳng bên tai.

Thì ra, vị sư tôn siêu phàm thoát tục ấy, cuối cùng cũng chẳng khác gì những kẻ phàm tục khác.

Nàng ta là ma nữ, nên không trách sư tôn xử trí nàng ta. Nhưng ít ra, người cũng nên hỏi rõ ngọn ngành.

Nếu là nàng ta làm, nàng nhận. Nếu không phải, sao có thể đổ oan?

Trường Minh chưa bao giờ hiểu nàng ta, cũng chưa từng tin con người nàng ta.

Giọng nói của Phù Lan kéo Triều Ẩm Nguyệt về thực tại: “Ba ngày trước, hai người đó xuất hiện ở Thiên Hà. A Vãn đã dẫn người đi rồi, xin tôn thượng yên tâm.”

Triều Ẩm Nguyệt trầm ngâm gật đầu.

A Vãn cùng Phù Lan đều là hộ pháp, tu hành đã hơn nghìn năm. Với chút bản lĩnh của Tề Lạc Hành và Bạch Nhạc Thủy, nếu thật sự đυ.ng phải A Vãn… nhất định là không còn đường sống.

“Ta nghe nói, lúc tôn thượng trở về đã bị ám sát.”

Nguyên Đông, vị trưởng lão quyền uy nhất trong Ma giới cuối cùng cũng mở lời. Khi bà nói, đôi mắt hổ phách ấy ánh lên một uy nghi lạ thường.

Triều Ẩm Nguyệt nhớ đến tiểu nữ tu kia: “Chỉ là một nữ tu cấp thấp không biết lượng sức mình thôi.”

“Tôn thượng đã xử lý rồi chứ?”

“Nàng muốn gϊếŧ ta, ta hành hạ nàng một chút, chẳng lẽ là quá đáng?”

Triều Ẩm Nguyệt nở nụ cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, ngược lại còn lóe lên tia tàn nhẫn.

Kẻ đang bị hành hạ - tiểu nữ tu ấy - lúc này lại đang đấu trí với kim chỉ.

“Không biết sao lại phái đến một đứa ngốc thế này…”

Có người hừ lạnh từ xa: “... Dạy thế nào cũng không học nổi.”