Ta Xuyên Rồi, Phản Diện Nào Cũng Muốn Nuôi Ta!

Thế giới 1 - Chương 5: Ma tôn

Áo choàng cao quý của Ma Tôn, bây giờ chỉ còn là hai mảnh vải rách nát.

Dung Thanh Huyên cầm một mảnh, run giọng hỏi: “222, ta… ta tiêu rồi đúng không?”

222 đau đớn ôm mặt.

Ma Tôn trêu người đến mức làm nàng khóc, tâm trạng vô cùng tốt, nhàn nhã trở về Phù Sinh điện nghỉ ngơi. Nhưng khi thức dậy lại phát hiện trên tấm thảm trước mặt mình có một người đang cuộn tròn ngủ…

Dung Thanh Huyên đem mảnh áo rách che người làm chăn, ngủ co ro trong góc. Triều Ẩm Nguyệt đưa tay, nhẹ vỗ lên mặt nàng. Dung Thanh Huyên giật mình tỉnh giấc, ấm ức hỏi:

“Chuyện gì… chuyện gì vậy?”

Triều Ẩm Nguyệt cười nhạt: “Ngươi giặt rách áo ta, còn hỏi ta chuyện gì à?”

“Không… không phải ta giặt rách đâu, là tối qua nó tự đứt làm đôi đó mà…” Dung Thanh Huyên vội vàng biện bạch, trong mắt ngấn lệ long lanh, nhìn thật đáng thương.

Lại là một tiểu lừa đảo mau nước mắt.

[Làm dơ y phục của Ma Tôn sẽ chết, làm rách y phục của Ma Tôn… cũng sẽ chết.] Đó là điều 222 thì thầm nói với nàng trong đêm tối.

Người gây họa thì chẳng chút hối lỗi, Triều Ẩm Nguyệt ngẩng cằm, cao ngạo nói: “Ngươi muốn bảo, áo của ta vì không muốn để ta mặc, nên… tự sát sao?”

Dung Thanh Huyên đang khóc sụt sùi, nghe vậy bỗng cật lực gật đầu. Dù có vẻ hoang đường, nhưng sự thật đúng là như vậy.

222 cũng nói, với sức của nàng, tuyệt đối không thể nào làm rách được bộ y phục ấy. Có lẽ là có ma tu nào đó đang giở trò trêu chọc.

Triều Ẩm Nguyệt cười lạnh vài tiếng: “Vậy thì sao đây? Hay là ngươi đi theo bồi táng bộ y phục của ta đi.”

Nàng ta ngồi xổm xuống trước mặt Dung Thanh Huyên, từng chữ từng lời nặng nề như rót vào tai: “Ma giới có một nơi gọi là Vô Vọng Trì. Người như ngươi, rơi xuống đó thì đến xương cốt cũng sẽ từ từ bị ăn mòn. Ta sẽ ném ngươi cùng với y phục của ta xuống đó.”

Giọng điệu tàn nhẫn khiến da đầu người ta tê dại. Dung Thanh Huyên nước mắt lưng tròng nhìn vẻ mặt của Triều Ẩm Nguyệt, cảm thấy nàng ta tuyệt không hề nói đùa.

Nước mắt nàng càng lã chã rơi. Triều Ẩm Nguyệt hờ hững hứng lấy một giọt, khẽ chấm lên: “Thật ra… cũng không phải là không có cách.”

“Cách gì?” Dung Thanh Huyên nghẹn ngào hỏi.

“Ngươi làm lại cho ta một bộ là được.”

“Nhưng… nhưng ta không biết may y phục…”

“Vậy thì chỉ đành… Phù Lan!”

Phù Lan nhanh chóng bước vào. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng ta liền hiểu Ma Tôn đang tức giận. Rõ ràng hôm trước nàng ta còn bắt tiểu nữ tu này quỳ trước giường xin tha tội cơ mà.

Triều Ẩm Nguyệt nhìn sang Dung Thanh Huyên, nàng rụt cổ lại theo bản năng. Triều Ẩm Nguyệt khẽ cong môi: “Đem tiểu nữ tu này… ném vào...”

“Chờ đã chờ đã!”

Dung Thanh Huyên vội đưa tay bịt miệng nàng ta lại, như thể sợ chỉ cần Ma Tôn nói ra, liền không thể cứu vãn được nữa.

Nàng cuống cuồng gật đầu: “Ta làm! Ta làm y phục!”

Triều Ẩm Nguyệt khẽ mím môi, tựa như nhẹ nhàng cọ qua lòng bàn tay nàng, khiến Dung Thanh Huyên nhột nhột, nhưng chẳng dám buông tay.

Triều Ẩm Nguyệt gỡ tay nàng ra, nắm lấy, không buông, tay lần dọc theo cổ tay nàng mà lên. Dung Thanh Huyên định rút về, lại bị nàng ta ấn chặt.

Nàng ta nhướng mày: “Phù Lan, đưa nàng tới phòng dệt.”

Dung Thanh Huyên thở phào một hơi. Hôm nay… lại sống sót thêm một ngày. Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại. Triều Ẩm Nguyệt nâng tay nàng lên:

“Nếu như không làm được, hẳn phải có chút trừng phạt, đúng không?”

Dung Thanh Huyên cắn môi: “Trừng phạt gì?”

“Đôi tay này…”

Triều Ẩm Nguyệt ghé sát lại, thì thầm bên tai nàng: “Ta thích nhất là đem tay, chân của người khác chặt xuống, dùng làm bộ sưu tập.”

Dứt lời, ánh mắt nàng ta khẽ liếc về phía sau lưng Dung Thanh Huyên, như thể sau bức tường kia thật sự có đủ các loại tay người treo lủng lẳng.

Dung Thanh Huyên bị dọa đến hồn phi phách tán, hét toáng một tiếng rồi chạy vọt ra ngoài. Ngay cả Man Man cũng phải ló đầu ra nhìn xem chuyện gì xảy ra.

Ma Tôn đứng đó, vẻ mặt đầy thích thú. Phù Lan im lặng, chỉ khẽ gật đầu rồi vội vã đuổi theo Dung Thanh Huyên.

Đến khi Phù Lan trở lại, Triều Ẩm Nguyệt đã y phục chỉnh tề, chuẩn bị đến chính điện nghị sự. Trước khi rời đi, nàng ta căn dặn:

“Truyền lệnh xuống, thủy lao không cần nước nữa.”

Nàng ta không thích tiểu miêu ướt đẫm.

“Với cả… đổi tấm thảm khác đi.”

Phù Lan liếc xuống tấm thảm dưới chân.