Phù Lan tối nay đã hai lần đẩy cửa bước vào, nàng ta liếc nhìn người đang ngồi dưới đất, rồi mới cúi người hỏi: “Tôn thượng có gì phân phó?”
“Kiếm cho nàng ta một chỗ có thể giặt đồ.”
Lệnh này quả thật khiến người khó tin, đến cả Phù Lan – kẻ luôn chấp hành mệnh lệnh một cách vô điều kiện – cũng sững người mất một nhịp:
“Tuân lệnh, Tôn thượng.”
Chú thuật thanh tẩy chỉ là pháp thuật cấp thấp, phần lớn ma tu đều biết. Chứ nói gì đến chỗ giặt giũ, ngay cả nước giặt cũng không có. Phù Lan phải tốn không ít công sức, mới tìm được một hồ nước sau núi Phù Sinh điện, nơi ít ra sẽ không làm Dung Thanh Huyên bị bỏng.
“Nơi này ngươi giặt đồ đi. Đừng có mơ tưởng chạy trốn, Ma giới khắp nơi đều là nơi ăn thịt người.”
Phù Lan buông lời cảnh cáo, trong lòng vẫn không hiểu nổi vì sao Tôn thượng lại giữ nữ tu này lại. Chính đạo đạo mạo giả nhân giả nghĩa, tâm tư chẳng có gì tốt đẹp. Phù Lan xưa nay chẳng ưa nổi bọn họ.
“Vị… tỷ tỷ này...”
Dung Thanh Huyên khịt mũi hỏi khẽ: “Có bộ y phục nào khô không?”
Phù Lan đang định quay người thì khựng lại, đôi mắt to tròn kia ánh lên vẻ mong chờ tha thiết khiến nàng ta thoáng chốc không sao nỡ cự tuyệt.
Nữ tu nhỏ của chính đạo này… lại có chút đáng yêu ngoài dự liệu.
Phù Lan dừng bước, búng tay một cái, y phục ướt đẫm trên người Dung Thanh Huyên lập tức khô ráo. Không đợi nàng kịp nói lời cảm tạ, bóng dáng Phù Lan đã biến mất.
Đêm đó, Triều Ẩm Nguyệt trằn trọc không ngủ được. Từ khi đặt chân vào Ma giới, gần như đêm nào nàng ta cũng khó yên giấc. Dẫu đã trở thành Ma Tôn, dẫu đã gϊếŧ sạch những kẻ từng khi dễ mình, thì trong lòng nàng ta vẫn chưa thể an ổn.
Thậm chí, đôi lúc nàng ta cũng mơ hồ chẳng rõ... Từ bao giờ, nàng ta lại đi đến bước đường bị vạn người chán ghét?
Nhưng mà... bị ghét thì đã sao? Nàng ta cũng chẳng bận tâm. Nàng ta không cần ai cả, chỉ cần đứng trên cao, tự nhiên sẽ có người sợ nàng ta.
Nghĩ đến chuyện ban ngày lên Thương Linh Sơn, mấy lão già râu tóc bạc phơ kia vốn còn đang âm mưu sát hại nàng ta, mà mới mười ngày trôi qua, thiên hạ đã đổi thay long trời lở đất.
Bộ dáng run sợ, vâng vâng dạ dạ của bọn họ... thật sự khiến người ta thấy thú vị.
Triều Ẩm Nguyệt xoa trán, ánh mắt chuyển qua lư hương ở góc phòng. Đó là an thần hương do Ma y đặc chế riêng cho nàng ta, nhưng giờ đây cũng chẳng còn tác dụng.
Nàng ta đẩy cửa sổ ra, dưới chân tường là Man Man đang ngủ. Nghe động, hai cái đầu nhỏ đồng loạt ngẩng lên, dụi dụi vào tay nàng ta đầy thân thiết. Triều Ẩm Nguyệt chống cằm, khẽ lẩm bẩm:
“Một con mắt… ừ, một con mắt thôi.”
Chim liền cánh vốn sinh ra đã chỉ có một mắt một cánh, phải ghép đôi mới có thể bay được. Man Man tưởng nàng ta đang chê cười, không vui mổ nhẹ vào tay nàng ta.
“Ta không nói các ngươi…”
Nàng ta rõ ràng đang nghĩ đến tiểu nữ tu kia — kẻ chẳng biết gì cả. Gió lùa qua cửa sổ trống, bóng Triều Ẩm Nguyệt đã biến mất.
...
Sau núi.
Dung Thanh Huyên vẫn đang hì hục giặt đồ. Không biết loại vải gì mà ngấm nước rồi nặng như đá, nàng phải tốn rất nhiều sức mới vớt được ra khỏi hồ, lại càng đừng nói đến chuyện vắt khô.
Nàng hỏi hệ thống 222: “Có phải chỉ mình ta làm nhiệm vụ mà phải đi giặt đồ không?”
Thật tốt, ký chủ rốt cuộc cũng có chút tự giác. 222 đáp: [Hay là sau này chúng ta chuyển sang chuyên môn giặt đồ cho phản diện đi, ít ra ký chủ còn sống sót.]
“Ta hiện tại vẫn đang sống mà.”
[Phải, là hiện tại thôi, còn sau này thì chưa chắc.] 222 âm thầm nghĩ, chí ít nó phải cố giúp ký chủ rời khỏi thế giới này mà còn nguyên mạng.
Từ xa, Triều Ẩm Nguyệt đã thấy tiểu nữ tu ấy lải nhải không dứt, chẳng biết đang nói gì? Còn "sống sót"?
Nàng ta chẳng hiểu nổi vì sao nàng lại không biết rằng: Mạng của nàng đang nằm gọn trong tay Triều Ẩm Nguyệt?
Tiếng nước lớn vang lên là lúc Dung Thanh Huyên nhấc chiếc áo định vắt khô. Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì dồn sức.
Rốt cuộc là người giặt áo, hay áo giặt người đây? Vụng về đến chết.
Triều Ẩm Nguyệt khẽ điểm ngón tay, chiếc áo đang bị Dung Thanh Huyên vắt một cách khổ sở lập tức vang lên một tiếng rách xé toạc, rồi ngay trước mắt nàng, chia thành hai mảnh.
Dung Thanh Huyên: “!”