Ta Xuyên Rồi, Phản Diện Nào Cũng Muốn Nuôi Ta!

Thế giới 1 - Chương 3: Ma tôn

Nghĩ tới gương mặt xinh đẹp của Triều Ẩm Nguyệt bỗng biến đổi, Dung Thanh Huyên lại rùng mình. Khi đó Triều Ẩm Nguyệt còn đáng sợ hơn cả con chim một mắt.

[Nàng ta là ma, chứ không phải yêu quái, nhiều nhất chỉ có ma khí là thật thôi.]

Dung Thanh Huyên thở phào nhẹ nhõm. Nàng đứng dậy, muốn tìm chỗ khô ráo để ngồi, nhìn quanh chỉ thấy nước, chẳng có bờ, Dung Thanh Huyên tủi thân, nước mắt tuôn không ngừng.

222 an ủi mà không có chút tự tin: [Ký chủ đừng khóc, biết đâu sẽ có chuyển biến ấy chứ...]

Chuyển biến ở đâu ra?

Phản diện gϊếŧ người không chớp mắt, trừ khi Triều Ẩm Nguyệt bị hỏng đầu, mới có thể thả nàng ra.

222 cũng muốn khóc theo nàng luôn rồi.

...

Phù Sinh Điện.

Triều Ẩm Nguyệt đã thay xong y phục, liếc thấy vết bẩn trên áo choàng, lại nhớ tới gương mặt tèm lem nước mắt của Dung Thanh Huyên...

[Thật ra cũng không tính là xấu, chỉ là nước mắt nước mũi đầy mặt. Chậc! Không chỉ nhát gan mà còn mít ướt. Có khi chính đạo bên kia bị ta gϊếŧ gần hết rồi, mới phải phái một kẻ vừa ngốc vừa vụng thế này sang. Hoàn toàn không có tính uy hϊếp.]

Triều Ẩm Nguyệt giơ tay, định dùng chú làm sạch áo thì chợt dừng lại: “Phù Lan.”

Phù Lan lập tức đẩy cửa bước vào: “Tôn thượng có gì dặn?”

“Người đó giờ đang ở đâu?”

Phù Lan ngẩn ra, mới hiểu ra người mà Tôn thượng hỏi là ai, nàng ta đáp: “Ở thủy lao.”

“Đem người tới đây cho ta.”

Dung Thanh Huyên ướt như chuột lột, chẳng mấy chốc bị lôi từ thủy lao đến Phù Sinh Điện - nơi ở riêng của Ma Tôn.

Nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Triều Ẩm Nguyệt đã từ trên cao nhìn xuống, ném chiếc áo bẩn vào mặt nàng:

“Không phải muốn giặt đồ cho ta sao?”

Nàng ta hất cằm: “Giặt đi.”

Dung Thanh Huyên đầu óc choáng váng, ngồi bệt dưới đất không nhúc nhích.

Triều Ẩm Nguyệt khoanh tay, đánh giá nàng hồi lâu. Mới chỉ một canh giờ trôi qua, vậy mà đã biến thành một con chuột lột, người ướt sũng.

Nàng ta không vui, ánh mắt thay đổi thất thường, lạnh lùng nói: “Sao? Não ngươi cũng ngập nước rồi à?”

Chỉ một câu ấy khiến Dung Thanh Huyên rốt cuộc cũng phản ứng lại, nàng thầm nghĩ: [Xem đi, nhân phẩm của Ma Tôn quả thật có vấn đề, không chỉ hù dọa người ta, còn mắng người ta nữa!]

Tuy nghĩ vậy, nhưng Dung Thanh Huyên cũng chẳng phải người cứng rắn gì.

Nàng đỏ hoe mắt, lí nhí đáp: “Ta không có…”

Âm thanh nhỏ như muỗi kêu, tựa tiếng mèo rên khẽ. Triều Ẩm Nguyệt chợt nhớ tới một con mèo mà nàng ta từng thấy trên đường trở về từ Thương Linh Sơn, có một con mèo lười biếng ngồi giữa đường liếʍ móng, dáng vẻ cao quý hoàn toàn không hợp với thân phận lang thang của nó.

Dung Thanh Huyên không giống con mèo ấy. Nàng nhát gan, thiếu tự tin, tựa hồ như một kẻ không nhà. Mà đúng là không có nhà thật. Nếu không gϊếŧ được nàng ta, chính đạo chắc chắn sẽ xử trí nàng.

Triều Ẩm Nguyệt khẽ hừ lạnh: “Đã nói không có, vậy sao còn không mau giặt y phục cho ta?”

Quả thật nên giặt, vì y phục bị nàng làm bẩn. Dung Thanh Huyên ôm lấy áo vào lòng, đảo mắt nhìn quanh: “Giặt ở đâu?”

Hiển nhiên, trong tẩm điện hoa lệ của Ma Tôn không hề có chỗ để giặt giũ.

Triều Ẩm Nguyệt suýt chút nữa bị chọc cho bật cười. Nàng ta đưa tay giữ lấy cằm Dung Thanh Huyên, buộc nàng phải ngẩng đầu, đôi mắt nai con nhìn thẳng vào nàng ta, giọng nhấn nhá từng chữ:

“Ngươi đừng nói với ta, đến chú thuật thanh tẩy cơ bản nhất cũng không biết?”

Phái một nữ tu thế này tới, chính đạo là xem thường nàng ta ư? Hay là xem thường nàng?

Nàng ta chỉ cần hơi dùng lực, nữ tu nhỏ bé này lập tức sẽ mất mạng tại đây. Giữ lại cũng vô dụng, vốn là sớm muộn gì cũng định gϊếŧ.

Hệ thống 222 đang hấp hối trong tâm trí Dung Thanh Huyên bỗng bật dậy hoảng hốt rồi lại đổ gục.

[Sao ký chủ lại không biết thanh tẩy chú chứ!]

Nó không hề bất ngờ khi thấy sát ý hiện rõ trong mắt Triều Ẩm Nguyệt. Không hổ danh là Ma Tôn tàn nhẫn, sát phạt vô tình.

Dung Thanh Huyên rụt rè nói: “Ta không biết chú thanh tẩy… nhưng ta có thể giặt bằng tay.”

Nàng đưa hai bàn tay trắng nõn ra: “Ta biết giặt đồ.”

Triều Ẩm Nguyệt nhìn chăm chú vào đôi tay ấy, nàng ta lẽ ra nên gọi Phù Lan vào, đem nữ tu không biết tự lượng sức, không biết chú thuật lại đòi dùng tay giặt đồ này, ném vào Vô Vọng Trì cho xương cốt chẳng còn.

Nhưng nàng ta lại không làm vậy… “Phù Lan.”