[Một kẻ nhát gan thế này mà chính đạo cũng dám phái đi?]
Triều Ẩm Nguyệt bóp cổ Dung Thanh Huyên, cảm nhận nhịp thở dưới tay, lại thấy đối phương ngây thơ nhìn mình, hỏi:
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Không hiểu sao, Triều Ẩm Nguyệt lại đưa tay sờ lên mặt Dung Thanh Huyên. Nước mắt nàng nóng hổi, nàng ta khẽ cười lạnh: “Sao? Không sợ nữa à?”
“Con chim ban nãy… chỉ có một mắt… ta sợ chứ!”
Dung Thanh Huyên nhích mặt lại gần hơn: “Nhưng ta không sợ ngươi... vì ngươi đẹp… lại cứu ta.”
222: [Ký chủ nhìn đâu ra là người ta “cứu” ký chủ vậy? Rõ ràng là muốn gϊếŧ ký chủ đó!]
Da nàng mềm mịn, khi áp lại còn ấm ấm, thơm thơm, mềm mềm… Đúng là thú vị hơn mấy mỹ nhân mà cấp dưới dâng lên.
[Thật kỳ lạ! Nàng lại sợ con chim một mắt, nhưng không sợ "nữ ma đầu" như ta mà ai cũng muốn diệt, còn khen đẹp?]
Nếu không phải Triều Ẩm Nguyệt từng trải, suýt nữa đã bị mấy lời hoa mỹ ấy lừa thật.
“Thật sao? Ngươi thật sự không sợ ta à?” Triều Ẩm Nguyệt vuốt ve mặt Dung Thanh Huyên, khẽ lẩm bẩm.
Dung Thanh Huyên gật đầu, nàng vẫn còn chút không hiểu, tại sao nàng lại phải sợ một người đẹp như vậy?
Dù Triều Ẩm Nguyệt là phản diện, nhưng cũng là một phản diện rất xinh đẹp mà.
Triều Ẩm Nguyệt khẽ cong khóe môi, chỉ trong chớp mắt, khí chất của nàng ta liền thay đổi hoàn toàn, ma khí bao phủ khắp thân, gương mặt hiện ra trở nên vô cùng xấu xí, còn đáng sợ hơn con chim một mắt ban nãy.
Dung Thanh Huyên nghẹn thở, đôi mắt trợn tròn, nàng chưa kịp phản ứng đã ngã thẳng vào người của Triều Ẩm Nguyệt... Ngất đi.
Triều Ẩm Nguyệt đạt được mục đích, nở một nụ cười ác ý, ngón tay bóp lấy gương mặt trắng nõn của Dung Thanh Huyên, giọng như ma quỷ thì thầm: “Không phải không sợ sao?”
Chỉ tiếc là Dung Thanh Huyên đã không thể trả lời.
Hệ thống 222 lo lắng như kiến bò trên chảo nóng: [Lần này tiêu thật rồi. Hệ thống đã nói là cần phải có bài kiểm tra năng lực ký chủ, ai cũng có thể bị ràng buộc thì biết phải làm sao?]
Tuy Triều Ẩm Nguyệt ra tay không nặng nhưng đã để lại vết đỏ trên mặt Dung Thanh Huyên, khá là chướng mắt. Nàng ta vung tay xóa đi dấu vết đó.
Nhìn gương mặt lại trở về hoàn hảo ban đầu, Triều Ẩm Nguyệt lại muốn bóp thêm lần nữa. Tâm trạng vốn không tốt của nàng ta rốt cuộc cũng dịu đi phần nào.
[Vì một kẻ ngốc mà thôi, hừ!] Triều Ẩm Nguyệt cảm thấy buồn cười.
“Man Man trở về chưa?”
Phù Lan đáp: “Về rồi.”
Triều Ẩm Nguyệt nghiêng người ra ngoài, đầu của Man Man liền thò tới, thân thiết cọ vào nàng ta. Triều Ẩm Nguyệt vuốt ve Man Man, ngắm nghía kỹ càng, rồi lại gãi cằm nó:
“Ta thấy cũng đâu có đáng sợ đến thế.”
Nụ cười của Triều Ẩm Nguyệt càng sâu: “Man Man nhà ta xinh đẹp biết bao.”
Man Man vươn cổ lên, có phần kiêu ngạo, Triều Ẩm Nguyệt vỗ đầu nó: “Đi thôi.”
Chẳng mấy chốc xe ngựa băng qua màn nước, khi xe biến mất, màn nước cũng theo đó tan đi, chỉ còn lại ánh hoàng hôn rực rỡ phía chân trời.
...
Ma giới – Phù Sinh điện.
Triều Ẩm Nguyệt bước xuống xe ngựa, Phù Lan đón lấy áo choàng của nàng ta. Đi được vài bước, Man Man bỗng kêu lên, Triều Ẩm Nguyệt khựng lại, mới nhớ ra trong xe vẫn còn một người.
“Thưa Tôn thượng, hay để ta...” Ánh mắt Phù Lan đầy sát khí, tay lướt qua cổ ra hiệu.
Người của chính đạo xưa nay chưa từng có ai rời khỏi ma giới còn sống.
Triều Ẩm Nguyệt ngoái đầu nhìn: “Tạm thời nhốt vào thủy lao.”
Phù Lan tuy không hiểu ý đồ của tôn thượng nhưng vẫn cúi đầu: “Rõ.”
Ma tu áp giải Dung Thanh Huyên không biết nặng nhẹ, ném nàng thẳng vào thủy lao rồi rời đi. Vì tôn thượng chưa ra lệnh gϊếŧ người nên nước chỉ ngập đến đầu gối nàng không chết đuối được, nhưng Dung Thanh Huyên trong cơn mê man vẫn bị sặc một ngụm lớn.
“Khụ khụ khụ... khụ khụ...” Dung Thanh Huyên ngơ ngác ngồi trong thủy lao.
Trời đã chuyển lạnh, nước trong lao lại âm u, lạnh buốt, nàng rùng mình ôm lấy thân mình: “222, đây là đâu vậy?”
Hình như nàng bị ngã, không chỉ thân thể đau, mà cả mặt cũng đau. Nhưng soi mình dưới nước thì mặt vẫn lành lặn.
[Đây là thủy lao của Ma giới. Ký chủ bị Triều Ẩm Nguyệt giam lại rồi.]
Dung Thanh Huyên im lặng, 222 liền an ủi: [Không sao đâu, chỉ bị nhốt thôi, còn sống là tốt rồi.]
Không ngờ Dung Thanh Huyên lại run run hỏi: “222, nàng ta thật sự trông đáng sợ vậy sao?”