Vào tháng Chín, trời thu cao xanh và mát mẻ. Bầu trời phía xa như một bức tranh tuyệt mỹ của thần tiên, hoàng hôn rải đầy sắc màu rực rỡ. Nhưng tất cả những cảnh đẹp ấy, Dung Thanh Huyên lại chẳng có tâm trạng để ngắm nhìn. Là một người mới bị hệ thống chiến lược cột chặt, nàng đang đau đầu nghĩ cách tiếp cận mục tiêu công lược.
[Hay là từ bỏ đi, ký chủ cứ bình an mà sống sót qua mỗi thế giới là được rồi.]
Hệ thống 222 chuyên biệt của Dung Thanh Huyên là người nói ra câu đó. Nó cũng từng kinh qua biết bao "sóng gió", dẫn dắt nhiều ký chủ, nhưng mà lần này thì...
Dung Thanh Huyên đang mở to đôi mắt nai con trong veo, khiến người ta chỉ cần nhìn là có thể thấy tận đáy lòng nàng.
Nàng hoàn toàn không có tâm cơ, làm sao có thể đấu lại được với tên phản diện tàn nhẫn kia chứ? 222 đã sẵn sàng "buông xuôi".
“Không phải ngươi nói con đường này là lối mà Triều Ẩm Nguyệt chắc chắn sẽ đi qua sao? Vậy nếu ta mai phục ở đây, đợi nàng ta đi tới rồi nhảy ra, chẳng phải xong chuyện à?” Dung Thanh Huyên xoa xoa tay, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ háo hức.
222 kinh hãi: [Ký chủ không cần mạng nữa à...]
Còn chưa nói xong, bầu trời phía xa đã có một cỗ xe ngựa do chim lớn kéo bay đến - Triều Ẩm Nguyệt trở về rồi. Một màn nước khổng lồ hiện lên phía sau Dung Thanh Huyên, là Ma giới đang chào đón chủ nhân của mình.
Dung Thanh Huyên nắm chặt tay, tuy đã chuẩn bị tinh thần nhưng nàng vẫn nhát gan, không tránh khỏi hồi hộp. Trong lòng nàng liên tục nhẩm: "Đừng sợ đừng sợ đừng sợ..."
222 thấy vậy chỉ có thể thầm kêu xong đời. Với một người như Dung Thanh Huyên, căn bản không đủ cho Triều Ẩm Nguyệt “làm nóng tay”. Bây giờ lên thì chết, mà không lên cũng chết.
Nó chỉ có thể hết lòng cầu nguyện: [Mong lần này vị đại phản diện kia đang tâm trạng tốt, kiểu tốt mà không gϊếŧ người bừa bãi ấy.]
...
Cùng lúc đó, trong xe ngựa, Triều Ẩm Nguyệt chậm rãi mở mắt. Nàng ta buông thõng rèm xe, ánh mắt lơ đãng nhìn ra xa... Trong bụi cỏ không xa, thứ gì đó đang nhúc nhích. Người mù cũng biết có người đang mai phục.
Triều Ẩm Nguyệt khẽ nhếch môi, lạnh lùng buông một chữ: “Ngu.”
Bao năm nay, đám người chính đạo càng ngày càng kém, thật cho rằng nàng ta - Triều Ẩm Nguyệt - là cải trắng ven đường, muốn gϊếŧ là gϊếŧ à?
“Thưa Tôn thượng, để ta xử lý.” Phù Lan vừa nói vừa rút roi ra, chuẩn bị tiến về phía bụi cỏ. Nàng ta định ra tay tàn nhẫn để răn đe chính đạo, cho họ biết ai mới là kẻ không thể xem thường.
“Đối phó một kẻ ngu như vậy, còn cần ngươi ra tay sao?”
Triều Ẩm Nguyệt chỉ tay về phía trước, dây cương buộc con chim lớn lập tức được thả ra. Nàng ta chống tay lên cằm, lười biếng nói: “Man Man, đi đi.”
Dung Thanh Huyên chờ trong bụi cỏ đến mức chân tê dại, sao Triều Ẩm Nguyệt vẫn chưa tới? Nàng rón rén thò đầu ra nhìn, xe ngựa của Triều Ẩm Nguyệt không hiểu sao lại dừng lại, chim kéo xe cũng rời đi rồi.
Dung Thanh Huyên bỗng cảm thấy nhân phẩm của Triều Ẩm Nguyệt chắc không tốt lắm, đến cả chim cũng bỏ chạy. Quả nhiên là phản diện. Nàng âm thầm cảm thán, thậm chí có chút thương cảm cho Triều Ẩm Nguyệt.
Quay đầu lại... ánh mắt nàng chạm trúng một con mắt to tròn.
Một con mắt? Một con mắt? Một con mắt!
“Á á á á á!” Tóc của Dung Thanh Huyên như muốn dựng ngược, nàng bật dậy khỏi bụi cỏ, hoảng loạn chạy thẳng vào... xe ngựa của Triều Ẩm Nguyệt.
Chim kéo xe - Man Man: "..."
Hai con chim nhìn nhau: "Giờ sao đây? Chủ nhân bảo đi hù người, đâu có bảo hù người ta chui vô xe đâu?"
Ngay cả Phù Lan cũng sững người. Nàng ta liếc nhìn Man Man, nó lập tức ngẩng đầu nhìn trời, tỏ vẻ “ta chẳng biết gì hết”.
“Ngươi làm bẩn y phục của ta rồi.” Giọng nói đều đều, nhưng ẩn chứa sát khí rõ rệt.
Nếu Dung Thanh Huyên còn dám động đậy, Triều Ẩm Nguyệt chắc chắn sẽ gϊếŧ nàng ngay tại chỗ.
Ngay cả hệ thống 222, vốn không thể bị nhìn thấy cũng rùng mình theo bản năng. Nó làm công bao năm vẫn sợ phản diện, huống hồ là Dung Thanh Huyên.
Dung Thanh Huyên lau nước mũi, nước mắt không ngừng tuôn. Vai nàng run lên bần bật vì sợ. Nàng nức nở: “Xin lỗi…”
Nàng vén tay áo lên, cố gắng lau vết bẩn trên ngực áo Triều Ẩm Nguyệt, nhưng càng lau càng không sạch. Nước mắt lại rơi: “Xin lỗi, ta sẽ giặt áo cho ngươi…”