Khuôn mặt đỏ hồng vì thẹn, đôi mắt long lanh xinh đẹp - tim Triều Ẩm Nguyệt khẽ rung lên. Dù nàng ta không muốn thừa nhận, nhưng phải nói thật, tiểu nữ tu này quả là xinh đẹp vô song, e rằng cả đệ nhất mỹ nhân hiện nay cũng không sánh kịp.
“Ngươi tới đây làm gì?”
Triều Ẩm Nguyệt đi tới ngồi xuống chiếc bàn ở phía bên kia, Dung Thanh Huyên nhìn nàng ta không lên tiếng, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả:
[Không phải chính ngươi gọi ta tới sao?]
Lúc đó nàng còn có chút sợ hãi, lo rằng Triều Ẩm Nguyệt sẽ hỏi về chuyện bộ y phục, may mà Phù Lan đã trấn an nàng.
“Phải, ta nghĩ… nếu ngươi không làm được y phục, giữ ngươi lại cũng vô dụng. Vô Vọng Trì…”
Chưa kịp nói hết câu, Dung Thanh Huyên đã bước gấp mấy bước tới, một lần nữa bịt chặt miệng Triều Ẩm Nguyệt.
Bịt rất chặt!
“Ta làm được mà!”
Các tỷ tỷ ma tu bên Dệt phòng đều nói nàng tiến bộ rất nhanh, chỉ cần ba đến năm tháng là có thể may ra một bộ xiêm y khiến tôn thượng lóa mắt.
Dung Thanh Huyên cười ngốc nghếch, ba đến năm tháng... cũng không tính là lâu lắm đâu nhỉ?
“Vậy thì cút về đi.” Triều Ẩm Nguyệt bực dọc chỉnh lại y phục.
Rõ ràng là chính nàng ta tự ngồi làm nhăn thì cũng nên là người chỉnh lại mới phải.
Dung Thanh Huyên từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng chấm lên môi Triều Ẩm Nguyệt, làm xong còn mong chờ được khen: “Xong rồi đó.”
Chỉ thấy ánh mắt âm trầm như dao của Triều Ẩm Nguyệt.
Dung Thanh Huyên sợ quá, lập tức bỏ chạy nhưng mới chạy được nửa đường lại quay đầu, nhét chiếc khăn tay vừa lau môi Triều Ẩm Nguyệt vào tay nàng ta: “Cái này là ta muốn tặng ngươi.”
Vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Triều Ẩm Nguyệt, như thể đang an ủi lắm vậy.
[Nàng ta rốt cuộc đang an ủi cái gì thế?] Triều Ẩm Nguyệt không hiểu nổi.
Hai ngày nay ở Dệt phòng, Dung Thanh Huyên đã nghe các tỷ tỷ ma tu kể hết mọi chuyện về Triều Ẩm Nguyệt: Nàng ta bị oan, còn bị phế bỏ tu vi, lại chịu bốn mươi chín đạo lôi hình.
Lôi hình nhất định rất đau, chỉ nghe sấm sét thôi Dung Thanh Huyên đã sợ rồi, huống chi là bị đánh xuống người.
Dung Thanh Huyên còn muốn vỗ vỗ lên ngực Triều Ẩm Nguyệt, nhưng sắc mặt nàng ta tối đến mức có thể nhỏ ra nước, khiến nàng không dám, đành vọt đi mất.
Triều Ẩm Nguyệt cứ ngỡ Dung Thanh Huyên đã đi rồi, nàng chuẩn bị mở chiếc khăn tay ra xem kỹ một chút, nào ngờ Dung Thanh Huyên lại ló đầu vào từ cửa, dịu dàng nói:
“Ta tin ngươi.”
Đó là lời rất quan trọng, suýt chút nữa nàng đã quên mất.
“Tin cái gì?”
“Tin ngươi không gϊếŧ người, tin ngươi bị người ta vu oan.”
Giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng vô cùng chắc chắn.
[Thật là nực cười, một nữ tu chính đạo được phái đến để gϊếŧ nàng, lại dám nói ra lời như vậy?]
Rõ ràng ngay cả sư tôn của nàng còn không tin nàng, vậy mà trái tim Triều Ẩm Nguyệt - vốn luôn nhức nhối như bị đâm xuyên - lúc này lại dịu xuống đôi chút.
Triều Ẩm Nguyệt mở khăn tay ra, nhìn hoa văn quái dị trên đó mà cạn lời: “Cái này là gì đây?”
Sau đó Phù Lan cuối cùng cũng giúp nàng hỏi được, nói rằng đó là… “Uyên ương hí thủy” (uyên ương nô đùa dưới nước).
Triều Ẩm Nguyệt cầm khăn tay lên, chỉ vào hình thêu, lạnh nhạt nói: “Đây là uyên ương hí thủy? Ta thấy giống vịt mò cá thì có.”
----------
Ma tu trong địa lao nhắn với Phù Lan rằng Trường Minh muốn gặp Tôn Thượng. Phù Lan cứ tưởng Trường Minh muốn cầu xin tha thứ:
[Ai mà ngờ được, chiến thần lừng danh một thời, đệ nhất kiếm đạo Thương Linh Sơn, lại cũng có ngày phải hạ mình van xin? Phải thôi, mỗi ngày đều phải chịu bốn mươi chín đạo lôi hình, dù có là Đại La Kim Tiên cũng không thể chịu nổi.]
Phù Lan liền thành thật bẩm báo lại.
Phù Lan không hiểu, nhưng Triều Ẩm Nguyệt thì biết – loại người như Trường Minh tuyệt đối sẽ không chịu cúi đầu. Dù vậy, nàng ta vẫn đích thân đến địa lao.
Trường Minh, vốn luôn ăn vận chỉnh tề, nay khắp người đầy vết máu. Nếu không có xích sắt trói chặt hắn vào giá gỗ, e là đã sớm kiệt sức mà ngã xuống rồi.
Thấy Triều Ẩm Nguyệt bước vào, hắn cũng chẳng có phản ứng gì lớn. Triều Ẩm Nguyệt ngồi xuống đối diện, nhàn nhã nhìn hắn. Thấy hắn không nói gì, nàng ta dứt khoát hắt thẳng chén trà trong tay vào mặt hắn.
Nàng cười lạnh hai tiếng: “Ngươi gọi ta đến, lại không nói lời nào, là muốn gì hả?”