Tán Nhầm Người, Lấy Được Chồng Như Ý

Chương 7

Quý Nhiêu ngồi trên sofa, lễ tân đón tiếp bưng cho cô một ly trà hoa hồng, mỉm cười nói bọn họ đang liên hệ đến phòng tổng giám đốc, mong cô đợi một lát.

Trước khi đến Quý Nhiên đã tìm hiểu đại khái về Thương Ngôn Tân, biết trong giới đã có rất nhiều cô gái dùng đủ loại lý do để gặp anh nhưng đều tay không trở về, cho nên chuyến này cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối hoặc là đυ.ng phải đinh mềm.

Không ngờ rằng gặp mặt Thương Ngôn Tân còn dễ hơn tưởng tượng một chút, cô vừa đặt ly nước xuống, mở một trò chơi nhỏ trên điện thoại, chuẩn bị gϊếŧ khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng thì nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ tây giày da đi tới.

"Cô Quý, chào cô, tôi là trợ lý của tổng giám đốc Thương, bây giờ sếp Thương đang đợi cô trong phòng làm việc."

Quý Nhiêu hơi gật đầu, đứng dậy khỏi sofa, chào hỏi: "Trợ lý Kha."

Kha Trạm không bất ngờ khi cô biết mình, duỗi tay bày tư thế mời: "Mời cô đi bên này."

Phòng làm việc của Thương Ngôn Tân ở tầng cao nhất của tòa cao ốc, Kha Trạm dẫn Quý Nhiêu đến trước cửa phòng làm việc, giơ tay gõ gõ cửa, dùng thẻ công tác đeo trên cổ quẹt mở cửa phòng làm việc, mở cửa phòng cho Quý Nhiêu rồi nghiêng người sang một bên, mời cô đi vào.

Quý Nhiêu đi vào phòng làm việc, liếc mắt một cái nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc.

Anh mặc áo sơ mi trắng, trên sống mũi cao thẳng là đôi kính gọng vàng, da trắng tone lạnh, từng nét trên khuôn mặt dường như được điêu khắc tinh xảo một cách chuẩn xác vậy, cao quý mà lạnh nhạt và tuấn tú.

Anh đang nhìn vào màn hình máy tính, đôi tay có khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn đặt lên trên con chuột máy tính, ngón trỏ khẽ động, thần sắc chuyên chú, tròng mắt thâm thúy có sự thản nhiên thành thạo.

Buổi sáng Quý Nhiêu đã nhìn thấy một bức ảnh của anh, bức ảnh đó là do Tô Duyệt Nghiên tìm được trong nhóm các tiểu thư, đó là bức ảnh do một vị đại tiểu thư chụp trộm trong tiệc rượu, trong hình, anh được một đám người vây quanh, tay cầm ly rượu, ánh mắt hời hợt lạnh nhạt, nhưng khóe miệng lại có ý cười khẽ, tỏa ra khí độ ưu nhã và dung dung trời sinh.

Quý Nhiêu không ngờ, anh còn lạnh nhạt hơn cả trong hình.

Cảm nhận được tầm mắt của cô, người đàn ông ngước mắt lên nhìn cô, ôn hòa nói: "Cô Quý, mời ngồi."

Giọng nói dịu dàng, không hề lẫn chút cảm giác áp bức của người bề trên, làm cho người ta bất giác buông bỏ phòng bị trong lòng, như được tắm qua gió xuân.

Quý Nhiêu ngồi vào sofa đơn cách Thương Ngôn Tân gần nhất, lưng eo thẳng tắp, hai tay đặt lên đầu gối, nhìn rất ngoan ngoãn: "Thật xin lỗi, anh Thương, tôi mạo muội đến đây, quấy rầy anh làm việc."

Thương Ngôn Tân nhìn Quý Nhiêu, hòa nhã nói: "Không có gì, cô Quý, không cần gò bó."

Quý Nhiêu thấy anh có vẻ rất dễ nói chuyện, không hề vòng vo, trực tiếp bày tỏ ý đồ: "Anh Thương, tôi đến đây là có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ."

Thương Ngôn Tân: "Cô muốn mượn ngựa mà tôi nuôi ở trường đua ngựa ngoại ô phía tây sao?"

Quý Nhiêu gật đầu, mở to đôi mắt lóng lánh yêu kiều nhìn anh: "Hôm nay tôi và vài người bạn hẹn nhau ở trường đua ngựa ngoại ô phía tây, khi chọn ngựa thì nhìn thấy một con tuấn mã màu trắng, lông mềm mượt bóng loáng, ngoại hình ưu nhã, tôi vừa nhìn đã chọn trúng nó, muốn cưỡi nó chạy mấy vòng. Hỏi nhân viên làm việc ở trường đua ngựa mới biết, con ngựa đó không phải của trường đua ngựa mà là do anh Thương gửi nuôi ở đó. Hôm qua tôi vừa mới về nước, kiến thức nông cạn, trước đó không biết đó là ngựa của anh đã muốn cưỡi con ngựa kia, bạn bè vẫn đang chờ xem."

Quý Nhiêu trẻ con mím môi: "Tôi cảm thấy hơi mất mặt, nghe bọn họ nói tính tình của anh rất tốt, là người dễ nói chuyện nên đã mặt dày mày dạn nhờ nhân viên liên hệ trợ lý của anh, muốn mượn ngựa."

Một loạt lời nói, trọng điểm là ở câu cuối cùng, chụp cho anh cái mũ tính cách tốt, dễ nói chuyện, làm cho người ta không tiện nói lời từ chối cô.

Thương Ngôn Tân nhướng mày, mỉm cười hỏi: "Nhân viên ở trường đua ngựa nói gì với cô?"

"Anh ta nói ngựa của anh không cho người ngoài mượn." Quý Nhiêu hơi nâng mí mắt, giọng nói nhỏ hơn chút: "Anh Thương, anh có thể châm chước một chút, tôi chỉ cưỡi hai vòng là xuống ngay, hay là, tôi chỉ lên chụp một bức ảnh, chụp bức ảnh cho mọi người biết tôi đã mượn được ngựa rồi là được, có được không?"

Cô gái nhỏ giọng dịu dàng thỏ thẻ như là đang làm nũng.

Khóe miệng Thương Ngôn tân cong lên, cười nói: "Cũng không phải không thể mượn."

Hai mắt Quý Nhiêu sáng lên, đôi mắt đào hoa hơi cong, tươi cười xán lạn: "Ý của anh Thương là đồng ý cho tôi mượn ngựa sao?"

Thương Ngôn Tân nâng mắt, ôn hòa nói: "Chỉ là tính tình của con ngựa kia rất khó, không thích người lạ lại gần, người không quen cưỡi lên sẽ dễ bị nó hất xuống, vì sự an toàn của cô Quý, tốt nhất cô Quý vẫn nên chọn mấy con ngựa tính tình ngoan ngoãn một chút."