Tán Nhầm Người, Lấy Được Chồng Như Ý

Chương 8

Ý ở ngoài lời, không phải anh không muốn cho cô mượn mà là sợ ngựa của anh làm cô bị thương.

Lời hay ý đẹp, thật ra là ý từ chối.

"Ra vậy, kỹ thuật cưỡi ngựa của tôi bình thường, con ngựa tính tình cứng rắn quả thật không thể cưỡi." Quý Nghiên hơi rũ mắt, trên mặt lộ ra phiền não: "Trách tôi không rõ tình hình, khi đến còn khoác loác với bọn họ, bảo họ chờ xem, hôm qua tôi mới về nước, vốn muốn gây sự chú ý, lần này sợ là bị mất mặt rồi, bọn họ nhất định sẽ cười nhạo tôi."

Quý Nhiêu thở dài, cúi đầu, tói dài đen nhánh suôn mượt rũ về phía trước, che đi nửa khuôn mặt, cô giơ tay vén tóc về phía sau tai, vừa đúng lúc lộ ra cái cổ thon gọn.

Cổ là một trong những bộ phận quyến rũ nhất trên người phụ nữ, thon gọn mềm mại, rất dễ kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn bảo vệ của đàn ông.

Đây là động tác nhỏ biểu thị sự yếu đuối mà Quý Nhiêu tỉ mỉ thiết kế, đôi mi dài dày nhỏ cụp xuống, khóe miệng hơi mím lại, vẻ mặt thất vọng, nhìn điềm đạm đáng yêu, không có mấy người đàn ông có thể chống cự được.

Quý Nhiêu rũ mắt, hơi lặng lẽ liếc nhìn về phía Thương Ngôn Tân, lại thấy trên mặt anh không hề gợn sóng, đang cúi đầu chỉnh tay áo, không hề nhìn cô.

Cũng không biết là vừa hay nhận ra tay áo cần sửa lại, hay là nhìn thấy trò vặt này của cô, cố ý tránh tầm mắt.

Trong lòng Quý Nhiêu dâng lên cảm giác thất bại nho nhỏ.

Thấy anh hồi lâu không tiếp lời, Quý Nhiêu mím môi, như là bỗng nhiên nghĩ ra ý gì hay ho, sóng mắt xoay chuyển: "Anh Thương là chủ của con ngựa, nếu như tôi và anh Thương cùng lên ngựa, có anh Thương ở đó, chắc chắn nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là không biết khi nào anh Thương có hứng thú đến trường đua ngựa?"

Một phen lôi kéo này, lại để cho cô hợp tình hợp lý mà ra tay với anh, mượn ngựa chỉ là lý do để bắt chuyện với anh, cô là nhằm vào anh mà đến.

Cô gái nhỏ trước mặt đôi mắt sáng bừng, ánh mắt nhìm chằm chằm vào anh, thẳng thắn vô tư, nhìn không hề có chút tâm cơ nào, đơn thuần ngây thơ, dáng vẻ kiêu ngạo sống trong tháp ngà voi không biết sự đời chỉ sợ mất mặt.

"Tôi biết anh Thương công việc bận rộn, không nhàn nhã giống tôi, tôi có thể chờ được. Khi nào anh Thương muốn đến trường đua ngựa thì liên lạc với tôi, lúc nào tôi cũng có thể, chỉ xin hai phút của anh Thương thôi, để tôi lên ngựa của anh chụp vài bức ảnh là được rồi, anh Thương giúp tôi có được không?"

Cô gái nhỏ nhẹ cất giọng trong veo ngọt ngào, chớp chớp mắt nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp chan chứa tình cảm hơi nhướng lên, mi mắt cong cong, xinh đẹp yêu kiều.

Là dáng vẻ rất dễ làm cho người ta có hảo cảm, giống như người từ chối cô đều là tâm địa sắt đá.

Có điều anh không từ chối, là muốn xem cô gái nhỏ gian xảo này rốt cuộc có mục đích gì.

Ánh mắt sâu thẳm của Thương Ngôn Tân nhìn cô chăm chú, anh chậm rãi lên tiếng: "Một tuần sau tôi không ở Bắc Thành."

Khóe miệng Quý Nhiêu cong lên, cười càng thêm rạng rỡ: "Tôi đợi anh Thương quay về, khi nào anh Thương muốn đến trường đua ngựa thì gọi điện cho tôi, hoặc là nhắn tin Wechat cho tôi."

Đôi mắt cô hơi chuyển, tầm mắt nhìn về một hộp xếp đầy danh thϊếp ở góc bên phải bàn làm việc của anh, cười hỏi: "Wechat của anh Thương và số điện thoại cùng là một sao?"

Đây là xin Wechat và số điện thoại của anh.

Thương Ngôn Tân giơ tay, lấy một tấm danh thϊếp từ trong hộp đưa cho cô: "Cùng một số."

Quý Nhiêu đứng dậy đi đến trước mặt anh, đưa ngón tay trắng nõn cầm lấy danh thϊếp, đầu ngón tay giữa thon tròn nhẵn nhụi thoáng lướt qua ngón tay anh như chuồn chuồn đạp nước.

Ánh mắt Thương Ngôn Tân hơi sững lại, mi mắt nhướng lên, ánh mắt như cười như không mà đánh giá cô.

Quý Nhiêu đã rút tay về, cúi đầu nhìn danh thϊếp của anh, trong đôi mắt tràn ngập ý cười, giọng nói nhẹ nhàng: "Tôi gọi cho anh Thương một cuộc, anh Thương lưu số tôi lại."

Nụ cười của cô trong sáng đơn thuần, giống như đầu ngón tay vừa rồi chạm vào chỉ là cô lơ đãng chưa từng nhận ra.

Trong phòng làm việc vang lên tiếng rung "brum brum", là điện thoại anh có cuộc gọi.

Tầm mắt anh lướt qua màn hình điện thoại, Quý Nhiêu quơ quơ điện thoại trong tay, nụ cười yêu kiều: "Số điện thoại của tôi, đợi khi nào anh Thương đến trường đua ngựa nhớ gọi điện cho tôi nhé."

Khóe miệng Thương Ngôn Tân vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, không cho ý kiến.

Quý Nhiêu ngắt điện thoại, đợi chốc lát, không thấy anh lưu số điện thoại của mình, sợ anh qua loa với mình, không yên tâm mà xác nhận: "Anh Thương đồng ý với thỉnh cầu của tôi rồi chứ?"

Thương Ngôn Tân gật đầu, cuối cùng cũng cho cô một câu trả lời khẳng định: "Có thời gian tôi sẽ liên hệ với cô."

Quý Nhiêu cong cong mắt, thành khẩn nói: "Cảm ơn anh Thương giúp đỡ."