“Ngạn Khâm ở nhà họ Thương được ông cụ Thương coi trọng nhất, tướng mạo tuấn tú, phong cách lịch sự, năng lực xuất chúng, con rể tốt như vậy cho Nhu Nhu trước, sau này bà đừng nói tôi thiên vị Nhiêu Nhiêu nữa.”
Bên trong lại truyền ra giọng nói của Quý Hồng Chấn, xen lẫn lời lấy lòng Trần Nhã Như, giọng nói trầm xuống.
Quý Nhiêu mơ hồ cảm thấy tên ba cô nói rất quen thuộc, hồi tưởng lại cái tên mà Tô Duyệt Nghiên giới thiệu bên tai cô tối hôm qua.
Thương Ngôn Tân...
Người nắm quyền đương nhiệm của nhà họ Thương.
Khó trách Trần Nhã Như hao hết tâm tư đổi đối tượng liên hôn thành Quý Tư Nhu.
Cô không có ý kiến gì về đám cưới, nhưng nếu Trần Nhã Như và Quý Hồng Chấn đều muốn gả Quý Tư Nhu cho Thương Ngôn Tân, vậy thì cô lại không muốn bọn họ được như ý.
Hiện tại hai nhà Quý - Thương còn chưa chính thức bắt đầu bàn bạc chuyện liên hôn mà Trần Nhã Như và Quý Hồng Chấn đã tràn đầy vui mừng, chuẩn bị tốt hôn sự cho Quý Tư Nhu. Nếu Thương Ngôn Tân hẹn hò với cô thì vẻ mặt hai người này nhất định sẽ rất đặc sắc.
*
Quý Nhiêu quyết định giành lấy Thương Ngôn Tân, cô là một người theo phái hành động, cô ngay lập tức trở về phòng, gọi điện thoại cho Tô Duyệt Nghiên.
Tô Duyệt Nghiên kinh ngạc: “Tối hôm qua không phải cậu nói cậu không có hứng thú với anh ta sao?”
Quý Nhiêu kể lại những gì cô nghe được ở cửa phòng sách của Quý Hồng Chấn.
“Muốn Quý Tư Nhu liên hôn với Thương Ngôn Tân?” Tô Duyệt Nghiên cười lạnh một tiếng: “Ba cậu và nhân tình kia đúng là có tính toán tốt.”
Quý Nhiêu ung dung nói: “Không sao, tớ sẽ phá tan kế hoạch của bọn họ.”
“Cho nên cậu muốn theo đuổi Thương Ngôn Tân, chờ lúc hai nhà Quý - Thương bạc bạc hôn sự, cậu sẽ tát vào mặt bọn họ.” Tô Duyệt Nghiên hiểu cô: “Nhưng tớ cũng không hiểu nhiều về Thương Ngôn Tân, những gì tớ biết thì tối hôm qua gần như đã nói hết cho cậu biết.”
“Chỉ có những điều tối qua đó thôi sao?” Quý Nhiêu ngồi ở trước bàn làm việc, mở ra một bản nháp, cầm một cây bút: “Cậu nghĩ lại xem, có biết anh ta có bạn bè tốt nào không, hội nhóm bí mật đó thích đi club tư nhân hoặc nhà hàng nào không, có hứng thú sở thích gì, khi bàn chuyện làm ăn xã giao với đối tác thương mại sẽ sắp xếp những hoạt động gì, ví dụ như đánh golf, hoặc là đi cưỡi ngựa vài vòng?”
Những vấn đề cô hỏi cũng không phải bí mật gì, nhiều đại tiểu thư trong giới cảm thấy hứng thú với anh, bình thường ở yến tiệc thường xuyên thảo luận đến anh, đúng thật là Tô Duyệt Nghiên có biết một ít.
“Người có quan hệ tốt nhất với anh ta là Tạ Tri Tụng, đại công tử nhà họ Tạ - Tạ Tri Tụng, còn hội nhóm riêng tư đó thích đi club tư nhân hay nhà hàng nào thì tớ không rõ lắm, cái này không khó tra, về phần hứng thú sở thích...” Tô Duyệt Nghiên suy nghĩ một chút: “Trước đây có một lần tớ cùng ba tớ đến trường đua ngựa, nhìn thấy anh ta ở trường đua ngựa, hình như anh ta gửi nuôi một con tuấn mã thuần trắng ở trường đua ngựa.”
Quý Nhiêu dừng ghi chép lại, ngón tay kẹp bút quơ quơ, đây là động tác quen dùng khi cô đang viết chữ và dừng lại suy nghĩ.
Gửi nuôi một con ngựa ở trường đua ngựa…
Quý Nhiêu nheo mắt, ánh mắt hơi động, trong lòng nảy ra suy nghĩ, khóe miệng mỉm cười.
*
Năm giờ chiều, tại tòa trụ sở chính của tập đoàn Thương thị.
Thương Ngôn Tân vừa kết thúc một cuộc họp, đang ngồi trước bàn làm việc, mở máy tính.
Trợ lý Kha Trạm từ bên ngoài gõ cửa đi vào: “Sếp Thương, vị đại tiểu thư Quý Nhiêu vừa về nước hôm qua đã tới, cô ấy muốn gặp anh một lần.”
Thương Ngôn Tân dời tầm mắt về phía Kha Trạm, không đợi anh ta hỏi, Kha Trạm liền bổ sung: “Một giờ trước, người của trường đua ngựa ở ngoại ô phía tây gọi điện thoại tới nói cô Quý ở trường đua ngựa thích con ngựa mà anh nuôi ở bên đó, cô ấy bảo bọn họ hỏi xem có thể cho cô ấy mượn cưỡi vài vòng hay không, tôi đã từ chối thay anh rồi.”
Ngựa của Thương Ngôn Tân trước nay đều không cho người ngoài mượn, hơn nữa Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân cũng không có quan hệ cá nhân mà thông qua người ở trường đua ngựa liên lạc với Kha Trạm mượn ngựa, loại chuyện nhỏ này không cần hỏi Thương Ngôn Tân, Kha Trạm có thể làm chủ.
Lúc ấy, sau khi thông qua nhân viên phụ trách trường đua khéo léo từ chối, đối phương cũng không dây dưa nhiều, Kha Trạm cho rằng việc này đến đây là kết thúc, không nghĩ tới cô tìm thẳng đến công ty.
Không biết thật sự là đơn thuần vì mượn ngựa mà đến, hay là còn có ý đồ khác.
Kha Trạm nhìn Thương Ngôn Tân, chờ anh ra hiệu.
Lông mi Thương Ngôn Tân rũ xuống, nhớ tới tối hôm qua, cô gái ngồi trong đình nghỉ mát khi nhắc tới anh, không chút do dự, thản nhiên nói không có hứng thú với anh.
Không có hứng thú với anh nhưng lại có hứng thú với ngựa của anh.
Khóe miệng Thương Ngôn Tân lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.
Kha Trạm thấy anh không đáp thì ngầm hiểu: “Tôi sẽ cho người từ chối cô Quý.”
Phụ nữ muốn hẹn gặp Thương Ngôn Tân rất nhiều, loại chuyện này, Kha Trạm xử lý thuận buồm xuôi gió.
Kha Trạm xoay người rời đi, vừa đi tới cửa văn phòng, Thương Ngôn Tân bỗng nhiên mở miệng: “Gọi cô ấy lên.”