Tán Nhầm Người, Lấy Được Chồng Như Ý

Chương 5

Quý Tư Nhu: “Cô...”

Quý Nhiêu: “Tôi mệt rồi, phải nghỉ ngơi, chúc chị gái ngủ ngon.”

Quý Nhiêu cười híp mắt trở về phòng, không để ý tới Quý Tư Nhu đang tức giận.

*

Hôm sau, Quý Nhiêu ngủ thẳng đến hơn chín giờ, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, mang dép lê đi vào phòng tắm rửa mặt.

Từ trên lầu đi xuống, người hầu bận rộn trong phòng khách nhìn thấy cô, vội vàng hỏi: “Tiểu thư, bây giờ cô có muốn ăn sáng không?”

Quý Nhiêu ừ một tiếng, lúc đi tới phòng ăn thì nhớ tới cái gì đó hỏi: “Ba tôi đến công ty chưa?”

Người hầu nói: "Hôm nay ông chủ còn chưa ra ngoài, đang ở phòng sách.”

Quý Nhiêu xoay người đi đến phòng sách của Quý Hồng Chấn.

Phòng sách của Quý Hồng Chấn ở lầu hai, cửa phòng khép hờ, không đóng chặt, Quý Nhiêu đi tới trước cửa, đang chuẩn bị gõ cửa, chợt nghe bên trong truyền đến giọng nói của Quý Hồng Chấn.

“Tôi thấy hôm nay lúc Nhu Nhu ăn điểm tâm không vui lắm, chờ tối con bé về, bà dỗ dành con bé chút.”

“Tôi dỗ dành thì có ích lợi gì, vì sao Nhu Nhu mất hứng, trong lòng ông cũng rõ.” Trần Nhã Như thở dài: “Không phải người làm mẹ kế như tôi phải vì con gái mình mà nói chuyện, thật sự là người làm ba như ông quá thiên vị, Nhu Nhu ở phòng kia rất ổn, Nhiêu Nhiêu vừa về ông đã bảo Nhu Nhu nhường phòng cho Nhiêu Nhiêu, còn ở trước mặt nhiều người giúp việc trong nhà nói Nhiêu Nhiêu là con gái ông yêu thương nhất, trong lòng Nhu Nhu đương nhiên không vui.”

Quý Hồng Chấn lơ đễnh, cười ha ha nói: “Căn phòng kia vốn là của Nhiêu Nhiêu, từ nhỏ Nhiêu Nhiêu đã ở căn phòng đó, lúc trước khi bà muốn Nhu Nhu dọn vào tôi đã nói với bà nhưng bà không nghe, trong nhà có nhiều phòng có thể ở như vậy, bà lại nhất định muốn Nhu Nhu ở trong phòng của Nhiêu Nhiêu.”

“Tôi biết gian phòng kia là Nhiêu Nhiêu ở từ nhỏ đến lớn, ông cảm thấy dựa theo thứ tự trước sau, hẳn là cho Nhiêu Nhiêu, ông cảm thấy ông quyết định như vậy là hợp tình hợp lý, nhưng ông có nghĩ tới chính câu “vốn là phòng của Nhiêu Nhiêu” mới làm cho Nhu Nhu buồn lòng nhất không?”

Giọng Trần Nhã Như từ từ nghẹn ngào: “Hai đứa đều là con gái của ông, Nhiêu Nhiêu từ nhỏ đã ở bên cạnh ông, lớn lên trong cành vàng lá ngọc còn Nhu Nhu chỉ có thể cùng tôi ở bên ngoài, mang danh tiếng con gái riêng, nhận hết tất cả sự xem thường của người khác.”

“Con bé cũng là con gái của ông, lớn hơn Nhiêu Nhiêu hai tuổi, nếu con bé vừa sinh ra ông đã làm tròn trách nhiệm của người ba, mang con bé về nhà họ Quý, con bé là chị, Nhiêu Nhiêu là em gái, dựa theo thứ tự trước sau, cũng nên là con bé chọn phòng mình thích trước, bây giờ ông từng lời từng chữ “vốn là của Nhiêu Nhiêu”, làm sao Nhu Nhu có thể không khổ sở.”

Quý Hồng Chấn giải thích: “Chẳng qua chỉ là một gian phòng ngủ thôi mà, cần gì phải tính toán chi li như thế, bọn trẻ không hiểu chuyện nhưng sao bà cũng làm ầm ĩ theo, bà nói tôi thiên vị Nhiêu Nhiêu, vậy chuyện liên hôn với nhà họ Thương, không phải tôi đã nói với bà là chuẩn bị sắp xếp cho Nhu Nhu rồi sao?”

Nghe Quý Hồng Chấn nhắc tới chuyện liên hôn với nhà họ Thương, Trần Nhã Như thu hồi vẻ trách trời thương dân trên mặt, niềm nở nói: “Nhà họ Thương bên đó đồng ý đổi đối tượng liên hôn thành Nhu Nhu rồi sao?”

Quý Hồng Chấn nghiêm mặt nói: “Nhà họ Thương là muốn làm thông gia với nhà họ Quý, chỉ cần là con gái nhà họ Quý là được, người mà nhà họ Quý chúng ta quyết định chọn chính là Nhu Nhu, bà đừng nói nhầm, để người khác nghe thấy sẽ khiến cho chúng nó nảy sinh mâu thuẫn.”

Lời này rõ ràng chính là vì thể diện của Quý Tư Nhu, nhà họ Thương ngay từ khi lộ ra ý làm thông gia là muốn Quý Nhiêu.

Nhà họ Thương là gia đình hào môn bậc nhất, tìm toàn bộ Bắc Thành cũng không thấy thông gia nào tốt hơn so với nhà họ Thương. Sau khi Trần Nhã Như biết nhà họ Thương muốn liên hôn với nhà họ Quý, liền quấn quít lấy Quý Hồng Chấn cả ngày, bảo ông ta thương lượng với bên nhà họ Thương, đổi đối tượng liên hôn thành Quý Tư Nhu.

Đối với Quý Hồng Chấn mà nói, hai người đều là con gái của mình, người nào kết hôn với nhà họ Thương cũng đều giống nhau, nhưng Trần Nhã Như luôn ở trước mặt ông ta khóc lóc kể lể, nói Quý Tư Nhu là chị, Quý Nhiêu là em gái, nhà họ Thương bỏ qua chị gái mà nhìn trúng em gái, nhất định là bởi vì ông ta nuôi Quý Tư Nhu ở bên ngoài nhiều năm như vậy không đón về, nhà họ Thương cảm thấy ông ta không coi trọng Quý Tư Nhu nên mới chọn Quý Nhiêu – đứa con bảo bối hơn của nhà họ Quý.

Sức mạnh của lời thì thầm bên gối lớn, bà ta khóc khiến Quý Hồng Chấn mềm lòng, mà Quý Hồng Chấn cũng cảm thấy mắc nợ Quý Tư Nhu nên muốn bù đắp cho cô ta thật tốt, không thể để cô ta mọi chuyện đều kém Quý Nhiêu, liền quyết định nhường chuyện liên hôn với nhà họ Thương này cho Quý Tư Nhu.

“Chuyện này tôi đã nói rõ với bên nhà họ Thương, nói Nhiêu Nhiêu còn nhỏ tuổi, gia đình muốn giữ con bé ở lại thêm vài năm nữa, tuổi của Nhu Nhu và Thương Ngạn Khâm thích hợp hơn.”

“Vậy ý của nhà họ Thương thế nào?” Trần Nhã Như không thể chờ đợi được: “Nếu bên phía nhà họ Thương không có ý kiến, hai nhà chúng ta hợp tác, tốt nhất là nên định ngày trước.”

“Việc đính hôn không vội, hai nhà phải hợp tác, kết hôn là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng Thương Ngạn Khâm luôn được ông cụ Thương coi trọng, chuyện thương nghị đính hôn, ông cụ Thương phải có mặt, mà bệnh tình của ông cụ gần đây nặng thêm nên việc này phải chờ sức khỏe ông cụ khá hơn rồi nói sau.”

Quý Hồng Chấn nhìn Trần Nhã Như: “Tôi đã thương lượng với anh cả, chờ sau khi Nhu Nhu và Ngạn Khâm đính hôn, dự án hợp tác giữa hai nhà Quý - Thương cũng để Nhu Nhu tham gia cùng, chờ cho con bé làm ra chút thành tích, để con bé đảm nhiệm chức vụ thành viên hội đồng quản trị tập đoàn, tôi đã suy nghĩ nhiều cho Nhu Nhu như vậy nên bây giờ bà nên vui vẻ lên đi.”

Quý Hồng Chấn cũng không phải người nắm quyền ở nhà họ Quý, Quý Nhiêu còn có một bác cả, hiện tại người nắm quyền của gia tộc Quý thị là bác cả Quý Nhiêu. Bác cả Quý Nhiêu cũng giống như ông nội Quý, là một người chú trọng thể diện, Quý Hồng Chấn đã muốn Quý Tư Nhu tiến vào hội đồng quản trị của công ty gia tộc từ rất lâu nhưng đều bị bác cả Quý Nhiêu từ chối, bác cả không đồng ý để một cô con gái ngoài giá thú đảm nhiệm chức vụ thành viên hội đồng quản trị của công ty gia tộc, lần này thỏa hiệp chủ yếu là bởi vì Quý Tư Nhu sắp kết hôn với nhà họ Thương, muốn giữ thể diện với nhà họ Thương, nâng cao thân phận cho cô ta.

Bên ngoài phòng sách, Quý Nhiêu nghe Quý Hồng Chấn và Trần Nhã Như thương lượng, đáy mắt xẹt qua một tia giễu cợt.

Nhà họ Thương và nhà họ Quý muốn kết hôn, đối tượng liên hôn mà nhà họ Thương nhắm tới ngay từ đầu là cô, Quý Hồng Chấn và Trần Nhã Như cảm thấy hôn sự này rất tốt, liền lặng lẽ thương lượng với nhà họ Thương, đổi đối tượng kết hôn thành Quý Tư Nhu.

Quý Hồng Chấn thật đúng là người ba tốt!

Nhà họ Thương?

Lông mày Quý Nhiêu giật giật.

Ba cô vừa mới nói, đối tượng liên hôn với nhà họ Quý là...?