“Cậu đang tìm cái gì vậy?” Tô Duyệt Nghiên hỏi.
Ánh mắt Quý Nhiêu quay về trên người Tô Duyệt Nghiên: “Vừa rồi cậu có cảm giác ai đó đang nhìn chúng ta không?”
“Không.” Tô Duyệt Nghiên quét mắt một vòng: “Nơi này chỉ có hai chúng ta.”
Quý Nhiêu giơ tay ấn ấn giữa hai đầu mày: “Có thể là ảo giác của tớ.”
Khóe môi Tô Duyệt Nghiên khẽ nhúc nhích, đang muốn nói gì đó, điện thoại di động của Quý Nhiêu vang lên, cô quét mắt nhìn màn hình điện thoại di động, trong mắt xẹt qua một chút không kiên nhẫn.
Trong nháy mắt nhận điện thoại, sự ghét bỏ trên mặt Quý Nhiêu biến mất hầu như không còn, mắt hoa đào mỉm cười, giọng nói ngọt ngào: “Ba.”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói yêu thương của Quý Hồng Chấn: “Nhiêu Nhiêu, sao con không về nhà mà lại bảo tài xế đưa con đến chung cư bên đó, chung cư đó không có người ở, ở bên đó làm sao mà thoải mái bằng ở nhà, dì Trần của con biết con trở về, sáng sớm đã bảo người ta cẩn thận bố trí phòng của con, con mau trở về xem xem có thích không.”
“Ai nói con muốn ở chung cư, lần này con trở về là vì muốn ở bên cạnh ba nhiều hơn, sao con lại không ở nhà chứ, là Nghiên Nghiên tổ chức một bữa tiệc chào đón con trở về. Lúc con xuống máy bay có hơi buồn ngủ nên liền đến chung cư nghỉ ngơi. Cô ấy mời rất nhiều người tới chúc mừng con, đợi lát nữa mọi người tan tiệc thì con sẽ về nhà.”
Quý Hồng Chấn hài lòng nói: “Được, con chơi với các chị em đi, ba ở nhà chờ con.”
Cất điện thoại di động đi, Quý Nhiêu liếc nhìn thời gian, nói với Tô Duyệt Nghiên: “Thời gian không còn sớm, ba tớ ở nhà chờ tớ, hôm nay là ngày đầu tiên tớ trở về, không thể để ông ấy chờ quá muộn, cậu thay tớ chào hỏi mấy người còn lại ở trong phòng nhé.”
Tô Duyệt Nghiên: “Được, cậu về đi, bên này giao cho tớ.”
Nhà cũ nhà họ Quý ở khu biệt thự phía đông thành phố, khi Quý Nhiêu về đến nhà là gần mười giờ rưỡi, toàn bộ nhà họ Quý đèn đuốc sáng trưng. Quý Nhiêu vừa vào cửa liền thấy Quý Hồng Chấn, Trần Nhã Như và Quý Tư Nhu ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, Quý Tư Nhu kéo cánh tay Quý Hồng Chấn, không biết nói cái gì, chọc Quý Hồng Chấn cười rất thoải mái.
Một nhà ba người cười cười nói nói, thoạt nhìn rất hài hòa hạnh phúc.
Quý Nhiêu cong cong môi: “Ba, con về rồi!”
Ánh mắt Quý Hồng Chấn nhìn về phía Quý Nhiêu, còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy Quý Nhiêu giống như nai con, tung tăng chạy về phía ông ta.
Quý Hồng Chấn đứng dậy từ sofa, Quý Nhiêu nhào vào trong lòng, ôm lấy ông ta làm nũng: “Ba, con rất nhớ ba, ba có nhớ con không?”
Quý Hồng Chấn cười nói: “Ba đương nhiên nhớ con, mỗi ngày ba đều mong con trở về.”
Trần Nhã Như dịu dàng phụ họa: “Đúng vậy, Nhiêu Nhiêu, ở nhà mỗi ngày ba con đều nhắc tới con, hiện tại thì tốt rồi, con đã trở lại.”
Người một nhà?
Quý Nhiêu cười lạnh, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, tiếp tục làm nũng với Quý Hồng Chấn, nói câu “nhớ nhung” với ông ta.
Nói chưa được mấy câu, Trần Nhã Như xen vào: “Hôm nay không còn sớm, Nhiêu Nhiêu mới từ nước ngoài trở về, đường xá xa xôi, nhất định rất mệt mỏi.”
Trần Nhã Như chạm vào cánh tay Quý Hồng Chấn, săn sóc nói: “Hai cha con có gì muốn nói thì sáng mai nói chuyện tiếp, hôm nay để Nhiêu Nhiêu lên lầu nghỉ ngơi trước nhé.”
“Nhu Nhu.” Trần Nhã Như nói với Quý Tư Nhu: “Con dẫn em lên phòng con bé, xem em có thích phòng chúng ta bố trí cho con bé hay không, thiếu cái gì sót cái gì, con bảo người giúp việc nhanh chóng đi mua.”
Quý Tư Nhu: “Vâng.”
“Cảm ơn dì và chị.” Quý Nhiêu cong mắt, cánh tay ôm chặt Quý Hồng Chấn: “Nhưng con còn có rất nhiều chuyện muốn nói với ba, nếu dì và chị mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi trước đi ạ.”
Quý Nhiêu nhẹ nhàng từ chối sự sắp xếp của Trần Nhã Như, ánh mắt quay về phía Quý Hồng Chấn: “Ba, chúng ta vào phòng con nói chuyện đi, con muốn ở riêng với ba một lát.”
“Được.” Quý Hồng Chấn nói với Trần Nhã Như và Quý Tư Nhu: “Hai người về phòng nghỉ ngơi đi, tôi và Nhiêu Nhiêu nói chuyện.”
Phòng Quý Nhiêu ở lầu ba, Quý Hồng Chấn dẫn cô lên lầu.
Đến lầu ba, Quý Hồng Chấn đi về phía bên phải cầu thang, Quý Nhiêu giữ chặt ông ta: “Ba, ba đi nhầm đường rồi.”
Vẻ mặt Quý Hồng Chấn hơi giật mình.
Quý Nhiêu chỉ tay bên trái, nhắc nhở: “Phòng của con là phòng bên trái, từ nhỏ con đã ở đó, ba quên rồi sao?”
Không đợi Quý Hồng Chấn nói, Quý Nhiêu tủi thân tiếp lời: “Ba, chẳng lẽ ngay cả phòng của con là phòng nào ba cũng quên rồi sao.”
Trần Nhã Như đi theo phía sau vội vàng hòa giải: “Nhiêu Nhiêu, là như thế này, mấy năm nay con không về, phòng ngủ bên trái vẫn luôn để trống, sau khi chị con tốt nghiệp đi làm, cần phòng sách mà phòng bên kia vừa vặn có một phòng đọc sách, dì mới bảo chị con dọn vào ở, nhưng mà phòng bên phải này dì cũng đã dày công bố trí rồi.”
Quý Hồng Chấn: “Đúng, phòng bên phải cũng bố trí theo sở thích của con.”
“Nhưng gian bên trái là phòng con ở.” Quý Nhiêu cắt ngang lời ông ta, mi mắt rũ xuống, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy mất mát: “Trong nhà ngay cả phòng con cũng không có, ba, có phải ba không nghĩ con sẽ trở về đúng không?”
Quý Hồng Chấn nghẹn một tiếng.
Quý Nhiêu tiếp tục lên án: “Ba, có phải con đã không còn là con gái ba yêu thương nhất rồi phải không?”
Quý Hồng Chấn an ủi cô: “Chỉ là công việc của chị cần phòng sách, vừa vặn phòng ngủ kia có một phòng sách nên để chị ấy dọn vào, nếu con muốn phòng bên trái, vậy thì ở phòng bên trái.”
“Nhã Như.” Quý Hồng Chấn dặn dò Trần Nhã Như: “Bà bảo người thu dọn một chút, để hành lý của Nhiêu Nhiêu vào phòng cũ.”
Sắc mặt Quý Tư Nhu cứng đờ: “Nhưng ba, bây giờ đó là phòng ngủ của con.”
Quý Hồng Chấn vỗ vỗ bả vai cô ta: “Em ở phòng ngủ đó trước con, con dọn sang phòng bên phải, không phải con nói em gái trở về sẽ chăm sóc nó nhiều hơn sao?”
Quý Tư Nhu nghẹn họng không trả lời được, ánh mắt nhìn về phía Trần Nhã Như.
Trần Nhã Như khoát tay với cô ta, ý bảo cô ta đừng nhiều lời.
Quý Nhiêu đã đổi thành khuôn mặt tươi cười, đôi mắt sáng ngời, giọng nói nhẹ nhàng: “Cảm ơn chị đã chăm sóc em.”
Một hơi thở nghẹn lại trong l*иg ngực Quý Tư Nhu, nhìn Quý Nhiêu cười khanh khách, cảm thấy vô cùng chói mắt.
Trần Nhã Như bố trí người giúp việc dọn dẹp lại hai gian phòng, Quý Nhiêu kéo Quý Hồng Chấn ngồi xuống sofa bên cạnh, biểu diễn cho Quý Hồng Chấn một ảo thuật mình mới học được, chọc cho Quý Hồng Chấn mặt mày hớn hở.
Hai cha con xa cách lâu ngày gặp lại ở chung vui vẻ hòa thuận, Quý Tư Nhu ngồi ở một bên, cầm điện thoại di động điên cuồng gửi tin nhắn cho bạn tốt châm chọc Quý Nhiêu ở trên WeChat, tâm phiền ý loạn.
Chờ người giúp việc thu dọn phòng xong, sau khi Quý Hồng Chấn và Trần Nhã Như xuống lầu, Quý Tư Nhu không nhịn được, liếc Quý Nhiêu một cái.
Quý Nhiêu thoáng nhìn sắc mặt thâm trầm của cô ta, ngoái đầu nhìn lại cười: “Xem ra tâm tình chị không tốt lắm?”
Quý Tư Nhu cười lạnh: “Ba không có ở đây, cô còn làm bộ làm tịch cho ai xem, dối trá, đừng tưởng rằng cướp được phòng của tôi là có thể đắc ý.”
Quý Nhiêu vô tội trừng mắt nhìn: “Chị đang nói cái gì vậy, tôi cướp phòng của chị lúc nào, tôi muốn ở căn phòng đó, nó vốn dĩ là phòng của tôi, khi tôi còn ở trong căn phòng đó thì trong căn nhà này còn chưa có chị đâu.”