Trên thực tế, lúc trước biết được Quý Hồng Chấn có con riêng ở bên ngoài, con riêng còn lớn hơn cô hai tuổi, Quý Nhiêu cũng chưa từng ầm ĩ với Quý Hồng Chấn, cô chỉ tủi thân nói với Quý Hồng Chấn rằng sinh mệnh của cô đều là ba cho, cô không có tư cách lên án ba ruột của mình, bất luận ba lựa chọn như thế nào, cô đều ủng hộ.
Cho nên, trong lòng Quý Hồng Chấn, Quý Nhiêu vẫn là đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, mấy năm nay tuy Quý Nhiêu không về nước, nhưng vì để bù đắp cho con gái mà Quý Hồng Chấn thường xuyên ra nước ngoài thăm cô, thậm chí ngay cả lễ mừng năm mới cũng vì Quý Nhiêu “nước mắt rơi lã chã”, “nhớ ba” trong điện thoại nên vội vàng kết thúc bữa cơm tất niên mà Trần Nhã Như tỉ mỉ chuẩn bị, ra nước ngoài ở bên cạnh Quý Nhiêu.
“Cậu thì sao?” Quý Nhiêu quay lại hỏi cô ấy: “Kế tiếp có dự định gì, đi làm cho công ty nhà cậu hay ra ngoài tự xây dựng sự nghiệp?”
Tô Duyệt Nghiên nói: “Tớ còn chưa chắc chắn, đại khái cũng sẽ làm cho công ty nhà mình.”
Hai người hàn huyên một lúc ở trong đình, điện thoại di động của Tô Duyệt Nghiên đột nhiên vang lên ting ting, rất nhiều tin nhắn cùng lúc đổ về.
Tô Duyệt Nghiên liếc nhìn tin nhắn di động, chậc một tiếng.
“Sao vậy?” Quý Nhiêu hỏi.
“Nói là vừa mới nhận được tin tức, đêm nay Thương Ngôn Tân cũng tới Thủy Vân Các, ở phòng riêng khác, các đại tiểu thư trong phòng của chúng ta đứng ngồi không yên, tất cả đều chào tạm biệt tớ, nói muốn qua phòng bên kia xem chút.”
“Thương Ngôn Tân?” Trong mắt hoa đào xinh đẹp của Quý Nhiêu tràn đầy mờ mịt, hiển nhiên không biết Thương Ngôn Tân trong miệng người bạn tốt này là ai.
“Cậu không biết Thương Ngôn Tân?” Tô Duyệt Nghiên kinh ngạc, lập tức phản ứng lại: “Cũng đúng, cậu đã bốn năm không về nước, không biết anh ta cũng là chuyện bình thường.”
Tô Duyệt Nghiên phổ cập khoa học cho cô: “Người nắm quyền mới nhậm chức của nhà họ Thương. Năm ngoái, người nắm quyền trước của tập đoàn Thương thị là ngài Thương Chính Nghiệp vì bị bệnh mà nhập viện, tuyên bố thoái nhiệm, giao tập đoàn Thương thị cho con trai thứ ba là Thương Ngôn Tân, thủ đoạn của Thương Ngôn Tân ở trên thương trường giỏi hơn người khác, được thành viên gia tộc Thương thị nhất trí tán thành. Mấu chốt chính là, anh ta vô cùng đẹp trai, chưa kết hôn, những người từng tiếp xúc với anh ta đều nói rằng tính tình anh ôn hòa, nhã nhặn, giữ mình trong sạch, là một quân tử khiêm tốn, rất nhiều đại tiểu thư kiêu căng trong giới chúng ta có ý với anh ta, mỗi lần nhìn thấy anh ta thì đều tìm mọi cách thu hút sự chú ý của anh.”
“Nhưng đến nay vẫn chưa có ai thành công, cũng không biết vị Thương tam thiếu gia này cuối cùng sẽ tìm được mỹ nhân như thế nào.”
Giọng Tô Duyệt Nghiên sụt sùi, nói đến mỹ nhân thì trong tầm mắt đang có một người.
Tô Duyệt Nghiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến hoàn mỹ của Quý Nhiêu, nhịn không được hỏi: “Cậu có hứng thú không?”
“Hứng thú gì?” Quý Nhiêu nhất thời không hiểu cô ấy có ý gì.
“Thương Ngôn Tân” Tô Duyệt Nghiên nói: “Có muốn tớ dẫn cậu qua xem không? Để tớ hỏi họ xem Thương Ngôn Tân ở phòng nào.”
“Không cần.”
Trăng sáng, mặt hồ phản chiếu ánh trăng sáng tỏ, làn gió ôn hòa từ mặt nước thổi qua, mang theo từng đợt mát mẻ.
Quý Nhiêu hơi nghiêng người, khuỷu tay đặt lên lan can đình nghỉ mát, thiếu hứng thú: “Không có hứng thú.”
Đối diện với đầu gió, sợi tóc dính vào má tung bay và đung đưa trong gió, đường nét đầy đặn hoàn mỹ phản chiếu dưới ánh trăng, lông mi dài và dày hơi rủ xuống, nhìn rất dịu dàng nhu thuận.
Ở góc hành lang, hai người đàn ông thân hình cao ráo đứng dưới mái che, hai người vừa mới đi qua nơi này, nghe thấy trong đình nghỉ mát truyền đến tiếng phụ nữ nói chuyện, liền dừng lại, không đi về phía trước.
Vừa vặn nghe Quý Nhiêu đáp lại Tô Duyệt Nghiên, nói không có hứng thú với Thương Ngôn Tân.
Tạ Tri Tụng nghiêng người hạ giọng chế nhạo Thương Ngôn Tân: “Ngôn Tân, anh hết sức hấp dẫn rồi, con gái nhà người ta nói không có hứng thú với anh kìa.”
Thương Ngôn Tân không lên tiếng trả lời, chỉ chuyển tầm mắt từ bóng dáng trong đình nghỉ mát sang anh ta, nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái, xoay người quay về.
Quý Nhiêu loáng thoáng nhận ra có người nhìn mình, cô ngẩng đầu, nhìn quanh bốn phía, không có một bóng người, chỉ có một vầng trăng sáng treo trên không trung.