Cho tới tận bốn năm trước, ông nội Quý qua đời, mẹ của Quý Tư Nhu là Trần Nhã Như mang theo Quý Tư Nhu đến tang lễ của nhà họ Quý, Quý Nhiêu mới biết gia đình mà mình cho rằng là hạnh phúc mỹ mãn thật ra đều giả dối, tình cảm ba mẹ đã tan vỡ từ lâu, chỉ là ở trước mặt người ngoài thì luôn sắm vai một đôi vợ chồng ân ái.
Sau đó Quý Hồng Chấn và Đường Lam ly hôn, Trần Nhã Như thành công dẫn theo Quý Tư Nhu vào nhà họ Quý, Quý Nhiêu theo mẹ ra nước ngoài du học.
Nhưng cho dù Trần Nhã Như làm Quý phu nhân thì cũng không thay đổi được một sự thật: bà ta là nhân tình nhiều năm của ba Quý Nhiêu - Quý Hồng Chấn, còn Quý Tư Nhu là con riêng.
Giới thượng lưu hào môn có con riêng không phải là chuyện hiếm lạ gì, chính là bởi vì quá thường thấy, ba của rất nhiều đám đại tiểu thư này đều nuôi tình nhân ở bên ngoài, bất luận là tam quan đạo đức hay là tình cảm cá nhân thì đều làm cho đám đại tiểu thư này chướng mắt loại con riêng như Quý Tư Nhu. Mấy cô tiểu thư này lại có ý định lấy lòng Quý Nhiêu nên ở trước mặt Quý Nhiêu cứ ngươi một lời ta một lời mà châm chọc Quý Tư Nhu.
Vốn tưởng rằng Quý Nhiêu nghe được bọn họ châm chọc Quý Tư Nhu sẽ có nhiều tiếng nói chung, nhưng Quý Nhiêu lại chỉ im lặng ngồi đó, môi cong cong, cười mà không nói.
Mọi người thấy cô mất hứng, đoán rằng tên của Quý Tư Nhu cô cũng không muốn nghe, nói dăm ba câu rồi họ liền chuyển sang chủ đề khác.
Quý Nhiêu ngồi ở trên sofa, trò chuyện cùng đám đại tiểu thư này câu được câu không, cô chưa nghỉ ngơi tốt lắm nên thân thể hơi dựa về phía sau, thoạt nhìn có chút lười biếng thờ ơ.
Tô Duyệt Nghiên thấy Quý Nhiêu không có tinh thần, nói với cô: “Sân Thủy Vân Các này xây khá đẹp, cậu có muốn cùng tớ ra sân tản bộ hóng gió không?”
“Được.” Quý Nhiêu buông ly rượu trong tay xuống, nói với đám người vây quanh cô một tiếng: “Tôi ra ngoài đi dạo một chút”, cô đứng dậy khỏi sofa, bị Tô Duyệt Nghiên kéo cánh tay đi ra ngoài.
Thủy Vân Các là một câu lạc bộ tư nhân, vận dụng các yếu tố sân vườn đình đài lầu các, kiến trúc thiết kế cổ kính, hành lang gấp khúc và những cây cầu quanh co, mỗi bước đi là một cảnh.
Quý Nhiêu và Tô Duyệt Nghiên đi ra khỏi phòng riêng, xuyên qua hành lang khoanh tay(*), đi qua chỗ rẽ, có một đình nghỉ mát ở bên hồ.
(*) hành lang khoanh tay: hành lang giống như của tứ hợp viện. Sau khi đi vào sân bằng cửa chính, bạn có thể đi theo các hành lang trái phải để tới phòng chính, các hành lang nối liền với nhau trông giống với hình ảnh người khoanh tay nên người ta gọi kiểu hành lang này là hành lang khoanh tay.
Hai người đi tới ngồi xuống, Tô Duyệt Nghiên hỏi: “Lần này trở về, thật sự không đi nữa?”
Lúc trước khi Tô Duyệt Nghiên hỏi Quý Nhiêu vấn đề này, Quý Nhiêu còn nói không chắc, mẹ của Quý Nhiêu là Đường Lam sau khi ly hôn với ba cô là Quý Hồng Chấn thì vẫn nhậm chức trong tập đoàn gia tộc nhà họ Quý, sống ở nước ngoài, quản lý việc kinh doanh xuất nhập khẩu của tập đoàn gia tộc. Mấy năm nay Quý Nhiêu vẫn đi theo Đường Lam, rất nhiều người đều cho rằng sau khi tốt nghiệp Quý Nhiêu có thể sẽ ở lại bên cạnh Đường Lam, đi theo Đường Lam học tập xử lý việc kinh doanh của nhà họ Quý ở nước ngoài.
Quý Nhiêu nói: “Không đi nữa.”
Tô Duyệt Nghiên: “Sao đột nhiên lại hạ quyết tâm trở về?”
Quý Nhiêu nhếch miệng: “Mẹ tớ gặp một người đàn ông rất hợp với bà, một tuần trước, họ đã đăng ký kết hôn.”
Cô ở nước ngoài là lo lắng mẹ cô một mình cô đơn ở bên ngoài, hiện tại mẹ đã có người ở bên cạnh, cho nên cô trở về.
Tô Duyệt Nghiên hơi giật mình.
Quý Nhiêu nhướng mày: “Như vậy rất tốt, tớ rất vui, tớ vẫn luôn hy vọng bà có thể tìm được một người thích bà, thật lòng đối xử tốt với bà, hiện tại bà đã tìm được rồi, người làm con gái như tớ thật sự rất vui cho bà.”
Tô Duyệt Nghiên vẫn không lên tiếng, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Quý Nhiêu cười càng rực rỡ: “Sao cậu lại nhìn tớ như vậy, tớ thật sự rất vui.”
Tô Duyệt Nghiên xoa xoa mu bàn tay cô, hỏi: “Tiếp theo cậu có tính toán gì không?”
Quý Nhiêu thu lại nụ cười trên mặt: “Ba tớ nói sẽ tìm cho tớ một chức vị thích hợp ở công ty của nhà họ Quý, tạm thời vẫn chưa biết sắp xếp như thế nào.”
Tô Duyệt Nghiên chống cằm trầm mặc một hồi lâu, gật gật đầu: “Cũng đúng, cậu quả thật phải trở về, Quý Tư Nhu đã vào tổng bộ của Quý thị, nếu cậu không trở về, gia sản đều bị mẹ kế và đứa con gái riêng nẫng mất. Mấy năm nay Quý Tư Nhu ở trong giới làm việc phách lối, ở hội đấu giá châu báu kim cương lớn nhỏ nào cũng gây ồn ào, nhưng mà hiện tại cậu đã trở lại.”
Tô Duyệt Nghiên nháy mắt ra hiệu: “Sau này chắc tối nào cô ta cũng ngủ không yên.”
Quý Nhiêu mỉm cười, nháy mắt mấy cái, khuôn mặt trắng nõn thoạt nhìn dịu dàng vô tội: “Cô ta ngủ không yên giấc cũng không liên quan đến tớ, tớ chỉ là một cô gái tốt bụng đơn thuần lương thiện, quay về để bồi dưỡng tình cảm ba con, khiến ba tớ cảm nhận được tấm lòng hiếu thảo của đứa con gái như tớ, cảm nhận được niềm vui của ba con mà thôi.”
Ở trong mắt người ngoài, Quý Hồng Chấn dẫn nhân tình và con gái riêng về nhà, Quý Nhiêu là con gái lớn của vợ cả theo mẹ ra nước ngoài, tất nhiên là trở mặt với người ba Quý Hồng Chấn, sinh ra sự xa cách rất lớn mới có thể bốn năm không về nước.