Nguyên Soái Phu Nhân Nhu Nhược Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 14

Ngay sau đó, một tiếng "đoàng" chấn động vang lên. Thời Lý lập tức ngẩng đầu, đôi mắt mở to không kiểm soát được.

Bức tường kính giam cầm cô bấy lâu nay, bỗng dưng vỡ vụn không còn mảnh nào nguyên vẹn. Nhà tù của cô, bất ngờ xuất hiện một lối thoát lớn.

Mùi máu nồng nặc như cuộn sóng tràn vào. Dù thế giới bên ngoài hiện lên thật ghê rợn và đáng sợ, dù thi thể không đầu của bác sĩ kia đang nằm sát ngay trước mắt cô…

Dù vẫn có người đang gào thét, kéo lê thân thể đầy thương tích bỏ chạy khắp nơi, dù bản năng sinh tồn không ngừng gào thét bảo cô rằng, lúc này co mình lại trong phòng sẽ an toàn hơn…

Nhưng cô vẫn ôm chặt lấy con gấu nhỏ trong tay, kiên quyết bước đi, hướng về phía bức tường kính đã vỡ. Từng bước từng bước, đạp lên những mảnh kính vỡ, cô bước ra khỏi phòng dưỡng bệnh, tiến vào hành lang.

Mọi người xung quanh vẫn đang hét lên và tháo chạy, những bức tường trắng sạch sẽ của bệnh viện giờ loang lổ đầy máu. Chỉ riêng cô, đứng yên lặng tại chỗ, hít lấy hít để bầu không khí tự do đã lâu không được chạm tới.

Điều kỳ lạ là, cô không thấy quá sợ hãi.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía xa, một người đàn ông trẻ tuổi lơ lửng giữa không trung. Hắn mặc quần tây và áo sơ mi trắng, chiếc áo sơ mi vấy đầy máu, vết máu đỏ sẫm nổi bật chói mắt. Vòng đeo tay bó sát nơi cánh tay làm lộ rõ đường nét cơ bắp rắn chắc.

Cô không biết hắn là ai, chỉ biết, hắn là một dị năng giả. Và là một dị năng giả cực kỳ mạnh mẽ.

Vô số sợi tơ bạc kéo dài từ cơ thể hắn, trôi nổi và lan rộng quanh hắn. Những sợi tơ đó chính là biểu hiện cụ thể của dị năng hắn sở hữu, giống như những xúc tu mảnh dài, như thể là cơ quan đặc biệt chỉ thuộc về riêng hắn.

Những sợi tơ này có thể dễ dàng quấn lấy trụ xi măng rồi nhổ bật lên khỏi đất, cũng có thể trong tích tắc cắt rời cơ thể máu thịt làm đôi. Rõ ràng, chính những sợi tơ mảnh nhưng sắc bén và dẻo dai kia đã cắt đứt đầu vị bác sĩ và phá vỡ bức tường kính giam cầm cô bấy lâu nay.

Thời Lý không quá sợ hãi trước những sợi tơ đó, thậm chí còn cảm thấy có một vẻ đẹp khó diễn tả khi nhìn dáng vẻ chúng lượn quanh người hắn, cô vô thức đứng yên nhìn thêm vài giây.

Một y tá đang tháo chạy đâm sầm vào cô, làm Thời Lý ngã xuống đất. Chỉ một chút động tĩnh như vậy cũng khiến người đàn ông đang lơ lửng giữa không trung kia quay đầu lại và nhìn thấy cô.

Ánh mắt họ bất ngờ giao nhau, cô ngồi dưới đất lặng lẽ nhìn hắn. Không có ý định chạy trốn, mà cô cũng chẳng còn sức để trốn.

Hắn có gương mặt đẹp đến mức khiến người ta phải ghen tỵ. Nhưng lúc này, tình trạng của hắn rõ ràng không ổn. Đôi mắt đen như mực gần như trống rỗng, gương mặt lạnh lùng đầy nét giằng xé, gân xanh nổi lên ở thái dương. Cô đoán hắn đang rơi vào trạng thái mất kiểm soát, mà hắn, hẳn cũng đang rất đau đớn.

Hắn nâng tay lên, một sợi tơ lao thẳng về phía cô, Thời Lý theo phản xạ nhắm nghiền mắt lại. Nhưng sợi tơ không siết lấy cổ cô để kết liễu mạng sống, mà chỉ nhẹ nhàng quấn quanh eo cô.