Và thế là Thời Lý bắt đầu một cuộc sống kỳ lạ, dùng máu của mình để đổi lấy vật chất sinh tồn. Máu của cô sẽ được chế thành thuốc ức chế tác dụng phụ, bán với giá cao cho các dị năng giả cần đến nó.
Những người chưa từng trải qua cải tạo gen như Thời Lý, được gọi là nguyên sinh giả.
Trong thời đại này, nguyên sinh giả vô cùng hiếm hoi. Và chẳng bao lâu sau, Thời Lý phát hiện trong bệnh viện còn có không ít người giống cô, từng ngủ say hàng trăm năm trên Trái Đất, rồi được đưa đến đây và đánh thức.
Tất cả họ đều bị "nuôi nhốt" trong bệnh viện, sống một cuộc sống đồng nhất và đơn điệu. Bọn họ không được phép giao tiếp với nhau, nên Thời Lý cũng không biết những nguyên sinh giả khác có thấy hài lòng với cuộc sống này hay không.
Nhưng cô thì ngày càng khó cảm thấy vui vẻ.
Mặc dù trong lời nói của Chu Ôn Vũ, cô là tài sản quý giá của Liên minh vũ trụ, là người mà không ai được phép làm tổn thương. Nhưng dần dần, cô nhận ra cuộc sống của mình chẳng khác gì bị giam cầm.
Khi cô đề nghị được ra ngoài, Chu Ôn Vũ vẫn luôn từ chối bằng giọng điệu dịu dàng quen thuộc, lý do là nguyên sinh giả quá mong manh, không thể hít thở được bầu không khí độc hại bên ngoài.
Thời Lý lặp lại yêu cầu nhiều lần nhưng không nhận được phản hồi. Thời Lý bắt đầu rơi vào trầm cảm, trong khẩu phần hằng ngày của cô được bổ sung thuốc chống trầm cảm. Mọi nhân viên y tế đều cho rằng điều đó là bình thường, bởi vì phần lớn nguyên sinh giả sống trong bệnh viện đều phải dùng thuốc chống trầm cảm.
"Rõ ràng là sống cuộc đời không phải lo cơm ăn áo mặc, vậy mà vẫn trầm cảm." Chu Ôn Vũ nhẹ nhàng vuốt tóc Thời Lý, khẽ thở dài: "Đúng là nguyên sinh giả các em, thực sự rất yếu đuối."
Thời Lý sống những ngày tẻ nhạt và vô vị một cách tê dại, cho đến khi "hắn" xuất hiện.
Lúc đó, Thời Lý đang ở trong phòng dưỡng bệnh của mình. Sau khi uống xong liều thuốc cuối cùng trong ngày, cô mặc váy ngủ, đi dép lê, ôm chặt con gấu bông nhỏ.
Con gấu bông này là mẹ cô tự tay khâu cho cô, đã cùng cô ngủ đông suốt hơn hai trăm năm trong buồng đông lạnh. Giờ đây chỉ khi ôm nó, cô mới có thể an tâm chìm vào giấc ngủ.
Thời Lý đang ôm con gấu và chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai và tiếng đồ vật bị đập vỡ vang lên bên ngoài. Các y tá bác sĩ hoảng loạn chạy vụt qua ngoài bức tường kính. Bọn họ như đang bị thứ gì đó đuổi theo, khuôn mặt méo mó vì kinh hoàng.
Có chuyện rất đáng sợ đang xảy ra, Thời Lý cảm nhận được. Cô lập tức chạy đến cửa để kêu cứu, nhưng không ai để ý đến cô, còn bản thân cô thì không thể mở được cánh cửa đã bị khóa.
Cô bỗng cảm thấy điều gì đó, quay đầu lại, và nhìn thấy bên ngoài tường kính, một bác sĩ đột nhiên đứng khựng lại, hai mắt trợn trừng vì đau đớn. Một làn sương máu đỏ ngầu đột ngột bùng lên, máu đặc sánh bắn tung tóe lên bức tường kính. Đầu của vị bác sĩ đó, trong nháy mắt, bị tách rời khỏi cơ thể, rơi "phịch" xuống đất.
Thời Lý không kịp nhìn rõ là thứ gì đã chém đứt đầu ông ta, mọi việc diễn ra quá nhanh. Mùi máu tanh nồng nặc bắt đầu len qua từng khe hở tràn vào phòng dưỡng, ngấm vào từng hơi thở. Cô cảm thấy đất trời đảo lộn, theo bản năng đưa tay bịt mũi miệng.