Nguyên Soái Phu Nhân Nhu Nhược Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 12

Buồng đông lạnh đó sẽ khiến Thời Lý chìm vào giấc ngủ dài. Đến khi y học phát triển đủ để chữa trị, cô sẽ được đánh thức, có thể có cơ hội sống sót.

Cha mẹ cô, những người hết mực thương yêu cô, đã đồng ý với đề nghị ấy, tiêu tốn một khoản tiền lớn để đưa cô vào buồng đông lạnh. Thời Lý rơi vào giấc ngủ đông, và khi mở mắt ra một lần nữa, cô đã ở hai trăm năm sau.

Điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả là, nơi cô thức dậy không còn là Trái Đất.

Người phụ trách rã đông và hướng dẫn cô là một bác sĩ tên Chu Ôn Vũ. Chu Ôn Vũ nói với Thời Lý rằng, hiện tại họ đang ở một hành tinh tên là M16, nơi này cách Trái Đất, thậm chí cả Dải Ngân Hà, một khoảng rất xa.

Còn quê hương của cô, hành tinh xanh hiền hòa ấy, vì nhiệt độ quá cao và ô nhiễm môi trường nghiêm trọng đã không còn thích hợp để con người sinh sống.

Lúc mới tỉnh dậy, khối u trong não Thời Lý vừa được cắt bỏ, cơ thể vô cùng suy yếu. Thêm vào đó, cô vốn không phải người bản địa của M16, nếu tùy tiện ra ngoài sẽ không thích nghi nổi với môi trường nơi đây.

Vì vậy, cô nghe theo lời khuyên của Chu Ôn Vũ, không bước chân ra khỏi nhà, ở lại trong bệnh viện Thánh Tâm để tiếp tục điều trị.

Phòng dưỡng bệnh nơi cô sống có một bức tường kính lớn, nhìn xuyên qua đó có thể thấy các nhân viên y tế qua lại nơi hành lang, điều đó khiến cô cảm thấy an tâm.

Nơi này có nhiệt độ dễ chịu, độ ẩm vừa phải, ba bữa mỗi ngày được cung cấp đúng giờ, còn có cả đồ chơi và sách để gϊếŧ thời gian, một nhà kính thiên đường đúng nghĩa.

Chỉ là, sống ở nơi thoải mái như thế, Thời Lý đương nhiên bắt đầu lo lắng về chi phí. Chu Ôn Vũ xoa đầu cô dịu dàng nói không cần phải bận tâm.

"Trong suốt hai trăm năm qua, loài người đã dùng mọi cách để tối ưu hóa gen của chính mình, tìm đủ mọi phương thức để trở nên mạnh hơn, rồi dần dần mở rộng lãnh thổ ra khắp vũ trụ. Và sau đó, dị năng giả xuất hiện.

"Chắc em cũng biết rồi, trong thời đại này, những người nắm giữ phần lớn tài nguyên là các dị năng giả có thiên phú xuất chúng. Bọn họ mạnh mẽ vượt trội, nhưng bẩm sinh lại mang theo bệnh lý di truyền, đó là cái giá phải trả cho sức mạnh ấy. Nếu lạm dụng dị năng, họ sẽ cảm thấy đau đớn, mất kiểm soát, thậm chí có thể chết. Mà chỉ có gen của em mới có thể giúp bọn họ giảm bớt nỗi đau đó.

"Em là nguyên sinh giả, sinh ra và lớn lên trên Trái Đất, sở hữu gen thuần khiết và tự nhiên nhất mà Mẹ Trái Đất đã ban tặng. Gen của em có thể xoa dịu dị năng giả. Em rất quý hiếm, Thời Lý. Vì vậy, chúng tôi mới sẵn lòng bất chấp tất cả để đưa em từ Trái Đất đến đây, cũng sẵn lòng làm mọi cách để chữa trị cho em." Chu Ôn Vũ nắm lấy tay Thời Lý, giọng nói nhẹ nhàng như một người chị gái tri kỷ.

"Nhưng em phải làm sao để xoa dịu họ?" Trong ánh mắt Thời Lý ánh lên nỗi sợ và hoang mang: "Em… em đương nhiên muốn giúp họ, nhưng em không biết phải làm thế nào."

Chu Ôn Vũ mỉm cười, vỗ nhẹ đầu cô như một người chị gái hiền hậu: "Em chỉ cần mỗi tháng hiến một túi máu bốn trăm mililit. Phí thuốc men, sinh hoạt phí của em, tất cả đều sẽ được chi trả. Em có thể vui vẻ sống ở đây mà không phải lo lắng điều gì."