Trải nghiệm khi dùng thứ đó, tất nhiên không thể so với bồn tắm lớn như đấu trường La Mã trong nhà Hoắc Diễn. Dùng một mình thì còn đỡ, nhưng nếu trong phòng còn có thêm một người... thì cái thiết bị ấy thật sự khiến người ta mất hết thể diện. Vì vỏ ngoài của nó, hoàn toàn trong suốt.
Thời Lý hậm hực nhìn Hoắc Diễn. Còn hắn, cái người chồng không ra gì này đã ngồi xuống chiếc giường rách nát chật chội của cô, bắt chéo chân, châm một điếu thuốc, ung dung chờ cô hành động tiếp theo. Qua làn khói mờ mịt, ánh mắt hắn liếc nhìn thiết bị tắm rửa trong suốt kia, khóe mày bất giác nhướng lên, nghĩ đến cảnh sắp thấy được, có chút chờ mong.
"Hoắc Diễn, tôi hận anh." Cô nghiến răng ken két, đôi mắt vì phẫn nộ mà hoe đỏ: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ làm thịt anh."
Hắn bật cười, nhẹ nhàng: "Nhưng anh thì sẽ không làm em ở chỗ này đâu."
Thời Lý hít sâu, lại hít sâu, tự nhủ với lòng, không quan trọng, tất cả những thứ này đều không quan trọng. Giờ vẫn còn hy vọng, chỉ cần giải quyết xong chuyện quan trọng, những thứ khác không đáng bận tâm. Cô quyết đoán, nghiến răng cởi từng chiếc cúc áo, rồi ném bộ đồ bảo hộ nồng nặc mùi dầu mỡ vào lòng Hoắc Diễn.
Phớt lờ ánh mắt ghét bỏ pha chút kinh ngạc của hắn, cô không quay đầu mà bước thẳng vào thiết bị tắm.
"Chờ tôi rửa xong, tôi sẽ bàn chuyện ly hôn với anh."
Phần lớn công nhân làm việc trong xưởng tàu do thiếu dinh dưỡng quanh năm, lại không được tiếp xúc đủ ánh nắng, nên ai nấy đều gầy gò, nhỏ bé. Thiết bị tắm rửa trong ký túc xá của họ cũng được thiết kế rất chật hẹp. Danh nghĩa thì gọi là "thiết kế theo vóc dáng cá nhân", nhưng thực chất là để tiết kiệm chi phí.
Thời Lý cởi đồ xong liền bước vào thiết bị tắm. Cảm ứng phát hiện có người, hệ thống bắt đầu vận hành, tiếng nước xối xả vang lên không ngớt.
Dù sao thì đây cũng là ký túc xá dành cho lao công, điều kiện dĩ nhiên chẳng thể tốt hơn. Áp lực nước lúc mạnh lúc yếu, nhiệt độ nước cũng thất thường, tiêu chí vận hành duy nhất chính là "thích sao thì chạy vậy".
Lúc mới tới, Thời Lý rất không quen. Nhưng chẳng bao lâu, cô đã bị khối lượng công việc nặng nề đè đến mức không thở nổi, những chuyện lặt vặt trong sinh hoạt thế này, cô không còn sức mà bận tâm nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn qua vách kính trong suốt, nhìn về phía Hoắc Diễn. Hắn đã ném chiếc quần dính đầy dầu nhớt của cô xuống đất. Hắn đang hút thuốc, đưa lưng về phía cô, tấm lưng cao lớn thẳng tắp chìm trong bóng tối, ít nhiều cũng để lại cho cô một chút thể diện.
Dòng nước lúc nóng lúc lạnh xối xuống thân thể gầy guộc, mệt mỏi của cô. Cô nhẹ nhắm mắt lại, trong hương thông đắng lạnh và cay nồng ấy, tâm trí cô bắt đầu phiêu lãng.
Cô và Hoắc Diễn quen nhau cách đây bốn năm, khi ấy cô mười tám tuổi, vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ kéo dài.
Thời Lý không phải người thuộc thời đại này. Cô sinh năm 2050, tức hơn hai trăm năm trước. Khi đó, cô mắc phải một loại u não đặc biệt mà y học thời ấy không thể chữa trị.
Trong lúc tuyệt vọng, cha mẹ cô đã tìm đến một bác sĩ ở bệnh viện tư. Vị bác sĩ ấy đề nghị sử dụng một loại buồng đông lạnh mới được nghiên cứu.