Nguyên Soái Phu Nhân Nhu Nhược Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 15

Sợi tơ rút lại rất nhanh, mang cô đến trước mặt hắn. Cô lơ lửng trước mặt hắn, nhìn hắn ở khoảng cách rất gần. Hắn đang bên bờ vực điên loạn, nhưng vẫn còn một chút lý trí, và… một tia hiếu kỳ mơ hồ. Thế nên hắn đã không gϊếŧ cô.

Hắn chỉ dùng đôi mắt đáng sợ ấy để quan sát cô.

Thời Lý sợ sẽ rơi xuống nên đành vươn một tay nắm lấy bờ vai rắn chắc của hắn. Cùng lúc đó, cô cũng mở to mắt nhìn thẳng vào hắn. Đây là lần đầu tiên kể từ khi tỉnh lại, cô nhìn thấy một dị năng giả còn sống. Quả nhiên rất mạnh, như thể là kết tinh tột cùng của gen loài người.

Trong đầu cô bỗng lóe lên một ý nghĩ điên rồ. Cô nghiến răng nén nỗi sợ trong lòng, đưa cổ tay trắng mịn lên trước mặt hắn.

"Tôi là Thời Lý, nguyên sinh giả." Khát vọng mãnh liệt biến thành lời nói, gần như bật ra không kịp suy nghĩ: "Tôi… tôi có thể giúp anh, nhưng anh phải đưa tôi rời khỏi đây, được không?"

Chu Ôn Vũ từng nói, máu cô có thể ức chế tác dụng phụ của dị năng giả, tức là tình trạng mất kiểm soát. Cô muốn hắn uống máu mình, để cùng cô đạt được một thỏa thuận. Nhưng đợi một hồi lâu hắn vẫn không có hành động gì, như thể còn đang do dự, như thể đang nghi ngờ trong máu cô có độc.

Thật vất vả cô mới có được chút hy vọng, cô không muốn bỏ lỡ nó. Cô muốn tự tay nắm lấy ánh sáng của mình.

Không chần chừ thêm nữa, cô dứt khoát cắn rách môi mình, sau đó lấy hết dũng khí, hôn lên môi hắn, đưa máu vào miệng hắn.

Một trái tim đang đập điên cuồng trong l*иg ngực, máu chảy rần rật trong cơ thể nhỏ bé. Thời Lý cũng không biết hành động đó của mình sẽ đem lại kết quả gì.

Cô đang đánh cược, mang cả mạng sống của mình đặt lên bàn cược, bởi cô chẳng còn gì để làm con bài khác nữa.

Khi chạm vào đôi môi mềm mại của cô, thân thể người đàn ông thoáng căng cứng lại trong giây lát, nhưng ngay sau đó, hắn như một cỗ máy được khởi động, lập tức giành lại thế chủ động.

Những sợi tơ từng sắc bén đến mức có thể dễ dàng cắt rời máu thịt, lúc này lại trở nên dịu dàng lạ thường. Chúng tầng tầng lớp lớp, quấn chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô như những dây leo mềm mại, khiến cô rùng mình run rẩy.

Cô như một vật tế lễ, được những sợi tơ của hắn nâng đỡ ổn định. Hắn đưa tay lên, bàn tay gầy guộc mà cứng cáp nâng lấy khuôn mặt cô, cúi đầu xuống cắn lấy môi cô, hút lấy đầu lưỡi cô, không bỏ sót một giọt máu hay thậm chí là nước bọt.

Nói đó là một nụ hôn, chi bằng nói đó là một màn nuốt chửng, hắn đang ăn lấy cô.

Ngay lúc Thời Lý nghĩ rằng cô sẽ chết vì thiếu dưỡng khí, hắn cuối cùng cũng buông cô ra. Ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua đôi môi trắng bệch không chút máu của cô. Đôi mắt đen sâu thẳm ấy tối tăm khó dò.

Thời Lý thở dốc, nhìn hắn ở khoảng cách gần, như đang đối diện với một vị thần nắm trong tay quyền năng hủy diệt. Cô nhận ra ánh mắt hắn đã tỉnh táo hơn nhiều, không còn là cơn điên loạn như trước.

Nghĩa là… cô đã cược đúng.

Cô khiến một vị thần đang mất kiểm soát yên ổn lại trong tay mình.