Nguyên Soái Phu Nhân Nhu Nhược Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 8

Sĩ quan ấy không nói gì, lướt qua cô rồi tiếp tục kiểm tra người tiếp theo. Thời Lý hít sâu một hơi, nhưng trái tim vẫn còn lơ lửng nơi cổ họng.

Cuộc kiểm tra kết thúc nhanh chóng, các sĩ quan quay lại trước chiếc xe trung tâm, cúi đầu báo cáo.

Người trong xe nói gì đó không ai nghe rõ, nhưng các sĩ quan lập tức trở về xe của mình, đoàn xe rời khỏi nơi tập hợp.

Không có chuyện gì xảy ra, có vẻ như mọi chuyện đều suôn sẻ, nguy hiểm đã tạm thời được tránh. Lúc này Thời Lý mới dám thở phào nhẹ nhõm. Quản lý lên tiếng ra lệnh cho công nhân giải tán theo thứ tự.

Công nhân dù miệng thì than phiền, nhưng cũng không ai dám lắm lời, kéo lê bước chân mệt mỏi lần lượt rời đi về ký túc xá. Thời Lý chưa rời đi ngay, cô đứng yên trong dòng người một lúc, rồi nhìn thấy Giang Minh đang đứng cùng Vuơng Thuỵ Kiệt.

"Xem ra Nguyên soái không tìm được phu nhân của mình rồi." Vuơng Thuỵ Kiệt hạ giọng nói.

"Phu nhân của hắn vốn dĩ đâu thể nào có mặt ở cái xưởng tàu này chứ." Giang Minh đáp mà như lơ đãng, đồng thời đưa mắt nhìn quanh, miệng không ngừng gọi: "Tiểu Hàn!".

Cô suýt bật ra lời đáp, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống. Với dáng vẻ hiện tại, cô thực sự khó mà giải thích được với Giang Minh. Suy nghĩ hồi lâu, cô đành cúi đầu, lặng lẽ len qua đám đông, đi ngang qua bên cạnh Giang Minh và Vuơng Thuỵ Kiệt mà không để lộ mình.

Cô theo dòng người lớn trở về khu ký túc xá, đầu óc và cơ thể đều như gỗ đá. Đêm nay cô chỉ muốn được nghỉ ngơi thật tốt, đem chuyện bất ngờ vừa xảy ra hoàn toàn xóa khỏi cuộc sống của mình.

Cô bước vào thang máy, cùng một đám công nhân mệt mỏi chen chúc khiến cabin chật như hộp cá mòi, không thể nhét thêm người nào nữa. Cabin từ từ đi lên, lần lượt đưa họ đến tầng của mỗi người.

Ký túc xá của xưởng tàu, mỗi tầng có khoảng 500 phòng. Mỗi phòng đều nhỏ như cái khoang ngủ kiểu con nhộng, đơn giản mà chật hẹp. Thời Lý thường có ảo giác rằng bản thân mình chẳng khác gì một chiếc vali, mà mỗi lần bước vào phòng ngủ, là như đang nhét vali vào một cái tủ.

Cô đi đến trước cửa phòng mình, nắm lấy tay nắm cửa đã rỉ sét. Tay cô để lại một vết đen nhẻm trên đó. Cô khựng lại một chút, rồi giơ tay sờ mặt mình, cả tay cũng dính đầy dầu mỡ đen.

Cô không kìm được bật cười, hóa ra màn ngụy trang khẩn cấp vừa rồi lại hiệu quả đến vậy. Cô hít sâu một hơi rồi đẩy cửa ra, mà ngay lập tức, nụ cười đông cứng trên gương mặt cô.

Một luồng khí lạnh lẽo như thể đang chờ sẵn bên trong phả ra. Hôm nay khác hẳn mọi ngày, trong luồng khí ẩm thấp, hơi ngai ngái mùi mốc đặc trưng của ký túc, lại xen lẫn một hương thông nhẹ nhàng, thoảng qua, lạnh lùng và có chút đắng chát.

Mùi hương ấy như một bàn tay vô hình siết lấy cổ cô, khiến trái tim cô như ngừng đập. Cô cứng đờ, bước chân vào trong. Cửa phòng sau lưng cô nhẹ nhàng khép lại.

Cô theo bản năng cắn môi, siết chặt nắm tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Một người đàn ông cao lớn trong quân phục đen đang đứng quay lưng lại với cô. Vai rộng, chân dài, dáng người thẳng tắp. Hắn biết cô đã vào phòng nhưng không vội quay đầu.