"Hai người đi trước đi, em tới sau một chút." Cô nhẹ giọng nói.
"Được, vậy bọn anh đợi em ở cổng." Giang Minh nhìn Thời Lý lần cuối rồi rời đi cùng Vuơng Thuỵ Kiệt.
Thời Lý cầm lấy một lon dầu máy, bôi đầy lên khuôn mặt trắng trẻo khiến nó đen thui. Cô đội chiếc mũ nồi cũ kỹ, dựng cổ áo lên rồi đeo găng tay hàn, giấu đi làn da trắng nõn trong lớp ngụy trang. Cô nhìn vào gương. Tốt, bây giờ chỉ còn tròng mắt là trắng, chắc chắn không ai nhận ra cô.
Cô đến điểm tập trung ở cổng ngay sát giờ.
Năm, sáu trăm nghìn công nhân của xưởng tàu tập hợp cùng cô tại đây, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề dưới sự chỉ huy của quản lý. Đám đông phát ra những tiếng bất mãn ồn ào, nhưng rất nhanh đã im bặt. Cánh cổng thép từ từ mở ra, một đoàn xe hùng hậu tiến vào, dừng lại trước đám người.
Thời Lý đứng ở hàng sau, chỉ có thể lờ mờ thấy hầu hết xe đều đang hộ tống một chiếc xe ở chính giữa.
Liên tiếp vài sĩ quan mặc đồng phục đen bóng bước xuống xe, đứng bên cửa chiếc xe trung tâm, cúi đầu chờ mệnh lệnh từ người bên trong. Cửa kính xe từ từ hạ xuống, một bàn tay đeo găng tay đen duỗi từ bên trong ra.
Cổ tay áo của hắn không có gì khác biệt lớn so với các sĩ quan khác, đều là đồng phục đen, nhưng trên khuy tay áo có khắc một mặt trời màu vàng, dưới ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo trong nhà máy, ánh lên một tia sáng chói mắt bất thường.
Thời Lý nheo mắt lại, cô không nghe thấy người trong xe nói gì, chỉ thấy ngón tay hắn khẽ vung lên, các sĩ quan lập tức đồng loạt giơ tay chào theo nghi thức, sau đó rời khỏi xe, bước nhanh về phía đám người đang tập hợp.
Các công nhân xưởng tàu khi thấy nhóm sĩ quan mang vẻ mặt nghiêm nghị tiến đến liền vô thức phát ra những tiếng sợ hãi, nhưng nhanh chóng bị đám quản lý quát mắng, ép trật tự trở lại.
Các sĩ quan chia nhau, mỗi người kiểm tra một hàng, họ bóp cằm hoặc kéo tóc từng công nhân lên để nhìn kỹ mặt từng người, khiến ai nấy đều run lẩy bẩy, chỉ dám ngoan ngoãn phối hợp, không ai dám phản kháng. Thời Lý lặng lẽ quan sát, trái tim đập loạn trong l*иg ngực.
Sĩ quan phụ trách kiểm tra hàng của cô làm việc rất nhanh. Rất nhanh, hắn ta đã đứng trước mặt cô, dừng lại. Trái tim cô như nhảy lên đến cổ họng, nhưng cô vẫn cố gắng đè nén bản năng muốn bỏ chạy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của đối phương.
May mắn thay, cô âm thầm thở phào, người kiểm tra cô không phải là vị phó quan thường theo sát bên cạnh Hoắc Diễn.
Cô gắng gượng giữ vẻ bình tĩnh, cố ổn định nhịp thở, nhưng vẫn cảm nhận được luồng khí lạnh ban đêm tràn qua khí quản vào phổi, như vô vàn mũi kim nhỏ châm chích, khiến mồ hôi lạnh toát ra.
Viên sĩ quan dùng tay đeo găng bóp cằm Thời Lý, chăm chú nhìn gương mặt đen nhẻm của cô, nhưng biểu cảm không có gì khác lạ. Môi trường làm việc trong nhà máy quá khắc nghiệt, mặt còn dơ hơn cô không thiếu. Hắn ta tiếp tục cầm lấy bảng tên treo trước cổ cô để xem.
Thời Lý theo phản xạ nín thở. Rồi cô chợt nhớ ra, bức ảnh trên thẻ nhân viên đã bị bong keo rơi ra mấy hôm trước, cô vẫn chưa dán lại. Mồ hôi lạnh vừa rịn ra lại nhanh chóng rút sạch.