Nguyên Soái Phu Nhân Nhu Nhược Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 6

"Nguyên soái đến sao… chuyện này… rốt cuộc là vì cái gì vậy?" Ánh mắt Giang Minh tràn đầy kinh ngạc và nghi hoặc: "Phải chăng đã xảy ra chuyện lớn gì rồi?"

Ai cũng biết xưởng đóng tàu Steve nằm trong top đầu ngành công nghiệp. Nguyên soái từng đầu tư vào đây hàng nghìn tỷ tinh tệ, hiện giờ còn có một dây chuyền riêng biệt chuyên đóng tàu chiến siêu cấp cho hắn. Nhưng cho dù là vậy, đầu tư vào xưởng này cũng chỉ là một khoản nhỏ bé trong vô vàn dự án của hắn. Dù cho cả xưởng này có cháy rụi, e là hắn cũng chẳng buồn chớp mắt. Vậy mà lúc này, xưởng đang hoạt động bình thường, hắn lại đích thân đến.

"Tôi làm sao biết được nguyên soái nghĩ gì…" Vương Thuỵ Kiệt thở dài một hơi, ngừng lại một chút rồi hạ giọng đến mức gần như thì thầm: "Nhưng tôi nghe tin đồn nói… phu nhân của hắn… mất tích rồi."

Bộp!

Chiếc mặt nạ hàn trong tay Thời Lý rơi xuống đất.

Giang Minh và Vương Thuỵ Kiệt đồng loạt quay sang nhìn Thời Lý. Sắc mặt cô tái nhợt, đôi mắt cụp xuống, ngón tay khẽ run rẩy siết lại thành nắm đấm.

"Tiểu Hàn, em không sao chứ?" Giang Minh lo lắng hỏi.

"Em không sao…" Thời Lý khẽ đáp, đưa tay lên sờ trán: "Chắc tại làm việc lâu quá… nên em hơi mệt một chút…"

"Tiểu Hàn chắc chắn là bị dọa sợ rồi, tôi cũng có hơi hoảng." Vuơng Thuỵ Kiệt nói: "Đáng sợ thật, cứ tưởng suốt đời này nhân vật tầm cỡ như Nguyên soái sẽ chẳng bao giờ có chút dính líu gì đến đám dân tầng đáy như chúng ta…"

"Đã sớm nghe nói Nguyên soái kết hôn rồi, nhưng mãi vẫn không công khai đối tượng kết hôn." Giang Minh trầm ngâm: "Không biết vợ hắn là ai… Nhưng chắc chắn là một dị năng giả có bối cảnh rất mạnh nhỉ? Hắn mất vợ… lại đến xưởng tàu tìm cái gì chứ? Nhìn thế nào thì nơi này cũng không phải là chỗ mà một quý phu nhân nhà quyền quý sẽ lui tới!"

"Anh vẫn còn non quá, tám phần là hai vợ chồng đang chơi trò trốn tìm để thêm tình thú ấy mà. Khổ thân đám chúng ta bị lôi vào chơi cùng." Vuơng Thuỵ Kiệt thở dài, sau đó đẩy Giang Minh một cái: "Đi đi đi, mau đi tập hợp, ăn dưa sau."

Hai người đàn ông vừa đẩy vừa chen nhau đi về phía trước, đi được mấy bước mới phát hiện Thời Lý không theo kịp. Giang Minh quay đầu nhìn Thời Lý, cô mím môi chạm phải ánh mắt của Giang Minh, giọng hơi khó khăn: "Em… em thấy hơi khó chịu…" Cô thuận thế ôm bụng, nhăn mặt tỏ vẻ không khỏe.

Giang Minh nhìn cô, suy nghĩ một lúc rồi vỗ vai Vuơng Thuỵ Kiệt: "Quản lý Vương, Tiểu Hàn vì thành tích của chúng ta mà tăng ca suốt, lại còn mắc chứng sợ xã hội, đến chỗ đông người là thở không nổi. Tôi thấy không nhất thiết ai cũng phải có mặt đâu?"

"Anh Minh à, không phải tôi cố tình làm khó đâu, mà là chỉ thị từ cấp trên không thể không nghe theo." Vuơng Thuỵ Kiệt mặt mũi khó xử: "Lần này bắt buộc toàn bộ mọi người đều phải có mặt, dù có bị thương không đi nổi cũng phải bò tới."

"Mấy kẻ thượng đẳng đáng ghét đó, cứ thích hành hạ chúng ta." Giang Minh nghiến răng, nhìn Thời Lý: "Sao nào Tiểu Hàn, có cần anh cõng không?"

Thời Lý nhắm mắt lại. Thôi vậy, người ta cũng tìm tới tận cửa rồi, còn trốn được bao lâu?