Nguyên Soái Phu Nhân Nhu Nhược Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 9

Hắn đưa tay châm một điếu thuốc, khuy áo mạ vàng nơi cổ tay phát ra ánh sáng lấp lánh. Trên thế gian này, chỉ có một bộ quân phục duy nhất được phép có loại khuy áo đó. Nó tượng trưng cho quyền lực tối cao và sự uy nghi tuyệt đối.

Giờ đây, Nguyên soái, người duy nhất đạt cấp SS, thống lĩnh quân đội liên minh vũ trụ rộng lớn, đang đứng ngay trong căn phòng nhỏ của Thời Lý.

Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi tiện tay cầm tấm chăn vá chằng vá chịt trên giường cô lên, găng tay da đen sờ nhẹ lên đó rồi vứt nó sang một bên.

"Rốt cuộc là vì lý do gì," Hắn cười khẽ, giọng mang vẻ giễu cợt: "Khiến em không ngủ cái giường êm ấm ở nhà, lại chạy đến ngủ cái chuồng heo thế này? Sống sung sướиɠ quá nên muốn tự tìm khổ chịu à?"

Rõ ràng là một lời mỉa mai, giọng nói trầm ấm pha từ tính của hắn mang theo khí thế không thể diễn tả thành lời.

Đó là áp lực vô hình từ một dị năng giả cấp cao, mà hắn lại chính là kẻ đứng đầu trong số đó. Người đàn ông mạnh mẽ nhất, kẻ thống trị chưa đăng quang của vũ trụ.

Mà hắn cũng chính là chồng của Thời Lý.

Bốn năm sống chung khiến cô chỉ cần nghe giọng cũng có thể phân biệt được, hiện tại, hắn đang rất không vui. Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ sợ đến run rẩy, thậm chí có khi quỳ xuống, tìm mọi cách để lấy lòng hắn.

Nhưng giờ đây, cô ra sức đè nén cái thôi thúc muốn quỳ xuống ấy, gắng gượng hết sức để giữ thẳng lưng mình.

"Anh sao lại ở đây?" Cô cố khiến giọng nói của mình không mang một chút run rẩy nào.

"Em tưởng ai cũng có thể làm việc dưới trướng của anh chắc?" Hoắc Diễn khẽ nhếch môi cười, quay đầu lại, ánh mắt đối diện với đồng tử run rẩy của cô.

À, đúng rồi. Cô từng nghe nói rằng dưới trướng Hoắc Diễn có không ít dị năng giả siêu phàm. Có chim ưng có thể nhìn thấu mọi lớp ngụy trang, có sói giỏi săn mồi và linh hoạt, có chó với khứu giác nhạy bén, có cá mập có thể phá sóng mà tiến. Nhưng cô không ngờ, hắn lại điều động những dị năng giả ưu tú ấy chỉ để đi tìm cô.

Chết tiệt thật. Trong Liên minh Vũ trụ có biết bao nhiêu hành tinh, xung đột và nội loạn xảy ra khắp nơi. Hắn không sai bảo họ làm chuyện khác, lại cố tình mang bọn họ đến đối phó với cô!

Thời Lý căm phẫn nhìn Hoắc Diễn, cắn chặt môi. Hóa ra hắn đã sớm phát hiện ra cô, chỉ là chưa vạch trần mà thôi. Hắn trêu chọc cô dễ như mèo vờn chuột.

Mà với người mạnh mẽ, toàn năng như hắn, việc lẻn vào một căn phòng kiểu "con nhộng" không có lấy một biện pháp bảo vệ ra hồn chẳng khác gì nhấc tay một cái.

Thời Lý từ từ nhắm mắt lại. Giây phút ấy, cô gần như mất hết sức lực để chống lại số phận.

"Vì tìm em, anh gần như lật tung cả hành tinh này lên, không ngờ em lại trốn trong chính xưởng tàu của anh. Thông minh đấy, Tiểu Hùng." Hoắc Diễn giọng đều đều, nửa khen ngợi nửa mỉa mai.

Môi Thời Lý khẽ run. Còn chưa kịp lên tiếng, hắn đã bước tới trước, giật phắt chiếc mũ nồi trên đầu cô. Nhìn thấy mái tóc ngắn cũn của cô, hắn hơi nhíu mày: "Nhân lúc anh không chú ý đã cạo sạch lông rồi à? Đúng là chẳng nghe lời gì cả."