Người lính gác cau mày nói: “Đoàn trưởng Lục đang nghỉ phép, chưa về đơn vị.”
Thật đáng tiếc, cô gái nhỏ này lặn lội đường xa đến đây mà lại không gặp được đoàn trưởng Lục.
“Vậy à... Vậy khi nào anh ấy quay lại?” Thẩm Lê tiếc nuối hỏi.
“Cái này tôi cũng không rõ.” Người lính gác thấy một cô gái xinh đẹp như vậy lặn lội đường xa đến đây cũng không dễ dàng, có chút thương cảm.
Nhưng không còn cách nào khác, kỷ luật ở đây rất nghiêm, phải đợi đoàn trưởng Lục đến xác nhận đây là người của anh ấy, bọn họ mới có thể sắp xếp cho cô vào trong, bố trí chỗ ở.
“Hay là cô đến nhà khách ở tạm vài ngày?” Người lính gác nói.
“Chỉ có thể vậy thôi.” Thẩm Lê gật đầu, vác túi hành lý đứng dậy rời đi.
Cô vừa đi được vài bước thì đυ.ng phải một bóng người cao lớn.
Mắt cô sáng lên.
Chẳng phải đây là anh chàng quân nhân mà cô gặp trên tàu sao?
Lúc này, anh đang đứng trước mặt cô, mặc bộ quân phục màu xanh lá cây đậm, dáng người cao ráo, khí chất trầm ổn, ngũ quan sắc nét, góc cạnh rõ ràng, mạnh mẽ, toát lên vẻ uy nghiêm.
“Đồng chí, anh cũng ở đây à?” Mắt Thẩm Lê sáng lên.
“Ừm.” Lục Cảnh Xuyên gật đầu.
“Đoàn trưởng Lục, anh đến thật đúng lúc, vừa nãy đối tượng của anh đến tìm anh...” Người lính gác đi tới.
“Đối tượng của tôi?” Lục Cảnh Xuyên nhíu mày.
“Đúng vậy, chính là cô gái bên cạnh anh đây!” Người lính gác thấy cô đứng bên cạnh Lục Cảnh Xuyên, anh ta cười nói: “Tôi đi gác đây, hai người cứ trò chuyện.”
Chẳng mấy chốc, người lính gác đã đi làm việc.
“Cô tìm tôi?”
“Anh là... Lục Cảnh Xuyên?”
Hai người đồng thời lên tiếng.
Thẩm Lê không ngờ người đàn ông mình gặp trên tàu lại chính là Lục Cảnh Xuyên!
Trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy!
“Đúng vậy, tôi là Lục Cảnh Xuyên.” Lục Cảnh Xuyên nói, anh nhìn cô với vẻ dò hỏi. “Người mà cô nói đến kết hôn, là tôi?”
“Đúng vậy.” Cô gật đầu.
“Tôi là Thẩm Lê, con gái của nhà họ Thẩm. Ban đầu, hôn ước của anh là với Thẩm Mộng Nguyệt, nhưng Thẩm Mộng Nguyệt đã đính hôn với thanh niên trí thức trong thôn chúng tôi, nên người kết hôn với anh đổi thành tôi. Vì vậy, tôi đến đây để kết hôn với anh.”
Chỉ là… Không biết anh có đồng ý hay không.
Lục Cảnh Xuyên không ngờ cô gái nhỏ nhắn trước mặt lại là đối tượng kết hôn của mình!
Anh còn tưởng...
Chỉ là...
“Tôi nghĩ cô cũng biết tình hình của tôi, tôi hơn cô 10 tuổi.” Lục Cảnh Xuyên trầm giọng nói.
Cô gái này mới mười bảy tuổi, còn trẻ như vậy, trông lại nhỏ nhắn, còn tuổi của anh, đủ làm chú của cô rồi.
“Không sao cả, lớn tuổi một chút cũng tốt.” Thẩm Lê mỉm cười, nụ cười còn ngọt ngào hơn cả kẹo bông. “Lớn tuổi sẽ biết thương người.”
“Tôi có hai đứa con.” Lục Cảnh Xuyên mím môi: “Một đứa 6 tuổi, một đứa 3 tuổi.”
Thông thường, con gái không ai muốn làm mẹ kế.
Lục Cảnh Xuyên tưởng Thẩm Lê sẽ chê bai, sẽ rút lui, nhưng cô gái trước mặt chỉ cười nhạt: “Dạ.”
Phản ứng của cô... Có phải quá bình tĩnh rồi không?
Cô bằng lòng nuôi con cho người khác?
“Hai đứa trẻ này là con của đồng đội tôi, năm đó đồng đội tôi đã hy sinh để bảo vệ tôi, tôi đã hứa với anh ấy sẽ chăm sóc hai đứa trẻ thật tốt.”
“Hơn nữa công việc của tôi rất bận, tôi không có nhiều thời gian và sức lực để sinh con, vì vậy, nếu cô lấy tôi, trong vòng ba đến năm năm, chúng ta sẽ không sinh con.” Lục Cảnh Xuyên ánh mắt phức tạp.