Thẩm Lê nhận lấy phong bì, bên trong dày cộm, cô mở ra xem, toàn là tiền, tổng cộng hơn một nghìn tệ!
Vào những năm 80, một nghìn tệ là một khoản tiền khổng lồ!
“Nhiều vậy sao?” Đôi mắt đen láy của cô gái sáng lấp lánh nhìn anh.
“Cảnh sát thưởng hai trăm tệ, còn tám trăm tám mươi tám tệ tám hào còn lại là cấp trên của tôi thưởng. Đồng chí nhỏ, cô đã cứu cháu trai của ông ấy.” Người đàn ông mím môi nói.
“Cấp trên của anh?”
“Ừm, tôi là quân nhân, cấp trên của tôi là Tư lệnh quân khu, đây là cháu trai duy nhất của ông ấy.” Lục Cảnh Xuyên nghiêm mặt nói.
Con trai của Tư lệnh đã hy sinh trong khi truy bắt gián điệp...
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc.
“Hóa ra là cứu cháu trai của Tư lệnh!”
“Vậy thì Tư lệnh phải cảm ơn cô ấy thật hậu hĩnh!”
Cô sững sờ, không ngờ mình lại vô tình cứu được cháu trai của Tư lệnh quân khu!
“Cứu được người là tốt rồi.” Cô nói tiếp: “Bây giờ đứa bé thế nào rồi?”
Lục Cảnh Xuyên: “Bọn buôn người đã cho cháu bé uống thuốc ngủ quá liều khiến cháu hôn mê bất tỉnh, bây giờ cháu bé đã được chuyển đến bệnh viện quân khu để súc ruột rồi.”
“Lũ buôn người khốn nạn.” Thẩm Lê cau mày: “Chúng đáng bị trừng phạt thật nặng, đứa bé này may mắn gặp nạn thoát được, sau này nhất định sẽ có phúc.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phẫn nộ của cô gái, Lục Cảnh Xuyên khẽ mỉm cười: “Sẽ mà.”
Chỗ của Lục Cảnh Xuyên là giường nằm đối diện với cô, hai người trò chuyện.
“Cô định đi đâu?” Lục Cảnh Xuyên hỏi.
“Gia đình tôi sắp xếp cho tôi một đối tượng trên đảo, tôi đến đó để kết hôn.” Thẩm Lê mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Lục Cảnh Xuyên gật đầu, trong mắt thoáng qua chút tiếc nuối.
Thì ra cô đã có đối tượng rồi.
Một cô gái nhỏ nhắn đi xa ngàn dặm đến đảo để kết hôn, chắc hẳn rất yêu đối tượng của mình.
Trên đường đi, hai người không nói chuyện gì nữa.
Sau hai ngày một đêm, cuối cùng tàu cũng đến ga.
Thẩm Lê lên tàu thủy, đi ra đảo.
Nơi đây, nhìn ra xa là một vùng biển xanh biếc, sóng biển cuồn cuộn, mặt biển lấp lánh.
Thẩm Lê ngồi trên chiếc tàu thủy trắng tinh, gió biển thổi tới làm tà áo bay phấp phới, những chú chim hải âu vỗ cánh bay lượn trên bầu trời xa xa, cô lấy từ trong túi ra một miếng bánh bao nhỏ, giơ lên.
Hải âu vỗ cánh, kêu lên, bay về phía này.
Một con hải âu đáp xuống, bay lượn bên cạnh tay cô, chiếc mỏ đỏ mổ lấy miếng bánh bao.
Thẩm Lê mỉm cười, vui vẻ vô cùng.
Kiếp trước, cô luôn bận rộn với công việc và chuyện gia đình, nào có thời gian rảnh rỗi để tận hưởng những giây phút yên bình như thế này?
Kiếp này, cô muốn sống thoải mái, vui vẻ, sống vì chính mình!
Chẳng bao lâu, tàu thủy cập bến.
Hòn đảo xanh mướt, mọc đầy những cây dừa cao vυ't, trên cây treo đầy những quả dừa nặng trĩu, ven đường, những cây cọ lá rộng mọc um tùm, che khuất cả ánh mặt trời, gió biển thổi tới, mát rượi.
Thẩm Lê vác túi hành lý đi về phía khu quân sự trên đảo.
Cổng khu quân sự là hàng rào sắt, trên tường có sơn tám chữ đỏ chót: “Một lòng theo Đảng, phục vụ nhân dân”, phía trên có ngôi sao vàng năm cánh và huy hiệu Đảng, bên trong treo lá cờ đỏ tung bay.
Khi cô đến, người lính gác mặc quân phục kiểm tra giấy tờ của cô.
“Tôi tên là Thẩm Lê, tôi đến tìm Lục Cảnh Xuyên.”
“Cô có quan hệ gì với anh ấy?” Người lính gác hỏi.
“Tôi và anh ấy có hôn ước, tôi đến để kết hôn với anh ấy.”