Trọng Sinh 80, Chị Gái Lên Tàu Ra Hải Đảo, Em Gái Giật Chồng Đổi Vận Xui

Chương 11

Anh đã coi hai đứa trẻ như con ruột của mình, anh sẽ quan tâm đến cảm nhận của chúng.

“Dạ vâng, em hiểu mà, em đồng ý!” Thẩm Lê ngoan ngoãn gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng, ngọt ngào nói.

Đối với cô, nuôi con chẳng phải chuyện gì khó.

Kiếp trước, hai đứa con của Tống Thanh Sơn, một đứa là đứa trẻ hư hỏng, suốt ngày chỉ biết trốn học đánh nhau, cô cũng có thể nuôi dạy nó thành chuyên gia nghiên cứu khoa học.

Còn một đứa là cô bé ốm yếu, nói lắp, cô có thể nuôi dạy nó thành luật sư nổi tiếng...

Con của Lục Cảnh Xuyên, à không, đúng hơn của đồng đội anh để lại, đối với cô đương nhiên không có gì khó khăn.

Kiếp trước, khi Thẩm Mộng Nguyệt về nhà mẹ đẻ, cô đã gặp hai đứa trẻ đó, là hai đứa trẻ ngoan ngoãn, thông minh, tố chất hơn hẳn hai đứa con của Tống Thanh Sơn, nuôi dạy chúng sẽ không tốn nhiều công sức.

Hơn nữa, hai đứa trẻ đó không phải kẻ vong ân bội nghĩa, chúng có lòng biết ơn, nếu không thì sau khi Lục Cảnh Xuyên hy sinh, chúng sẽ không điên cuồng trả thù Thẩm Mộng Nguyệt, đánh đổi cả cuộc đời của mình.

“Cô chắc chắn chứ?” Lục Cảnh Xuyên nhìn cô với vẻ phức tạp.

“Dạ vâng, em rất chắc chắn.” Thẩm Lê gật đầu: “Anh hỏi em những điều này, là anh không thích em sao? Nếu anh không thích em, em sẽ không mặt dày ở lại đây, em đi ngay bây giờ.”

“Không phải,” Lục Cảnh Xuyên vội vàng nói, anh nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt. “Tôi… À, anh đương nhiên là thích em.”

Thật ra, khi nhìn thấy cô trên tàu, anh đã rung động rồi.

Sau khi gặp cô, anh mới hiểu cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên mà phim truyền hình vẫn hay nói là như thế nào.

“Em rất xinh đẹp, rất trẻ, tính tình cũng tốt, người cũng rất tốt... Anh chỉ cảm thấy, với điều kiện như anh thì không xứng với em.” Lục Cảnh Xuyên giọng nói trầm thấp, trên khuôn mặt lạnh lùng thoáng chút cô đơn.

“Điều kiện của anh rất tốt mà.” Thẩm Lê mỉm cười, đôi mắt đen láy nhìn anh, nói: “Anh là sĩ quan bảo vệ tổ quốc! Còn những vấn đề anh nói, em thấy đều không phải là vấn đề.”

“Anh chỉ sợ anh làm khổ em...” Lục Cảnh Xuyên trầm giọng nói: “Nếu em bằng lòng, có thể ở lại sống với anh một thời gian, nếu em hối hận, có thể rời đi bất cứ lúc nào.” Anh dừng lại một chút. “Đến lúc đó, anh sẽ cho em một khoản tiền.”

“Em sẽ không hối hận đâu.” Thẩm Lê lại mỉm cười, đôi mắt đen láy nhìn anh.

Lục Cảnh Xuyên là người đàn ông tốt, có trách nhiệm, lấy anh tốt hơn lấy Tống Thanh Sơn gấp trăm ngàn lần.

“Vậy thì tốt, anh đưa em đi thu xếp.” Lục Cảnh Xuyên nói, anh tiện tay nhận lấy túi hành lý trên vai cô, đi vào trong.

Thẩm Lê đi theo sau anh, cảm nhận được bước chân anh cố tình chậm lại, khóe môi khẽ cong lên.

Trên đường đi, hai người đi ngang qua một sân tập rộng lớn, những người lính mặc quân phục đang chạy bộ đều tăm tắp trên sân.

“Một, hai, một.”

“Một, hai, một.”

Tiếng hô khẩu hiệu của binh lính vang trời.

Nhìn thấy Thẩm Lê, những người lính đang chạy đều trố mắt nhìn!

Không ngờ đoàn trưởng Lục luôn lạnh lùng với phụ nữ lại có bạn gái!

Cô gái này chắc là đối tượng của anh ấy!

Xinh quá!

Cả đời họ chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy!

Làn da trắng nõn như đậu hũ! Đôi mắt to đen láy như suối nguồn trong vắt!

Còn vóc dáng nữa... Những đường cong yêu kiều, vòng eo nhỏ nhắn...

Đoàn trưởng Lục thật có phúc!

Lục Cảnh Xuyên đưa cô về nhà anh.