Trúc Mã Chăm Vợ Từ Bé

Chương 19

Không biết sao Thích Thời lại hỏi vậy, nhưng Thích phu nhân vẫn gật đầu: “Đúng rồi, nếu không thì hoa sẽ không sống được.”

Bà nghĩ, hoa cần ánh sáng thì phải cho ánh sáng, cần dinh dưỡng thì phải tưới nước, bón phân…

Trả lời xong, Thích phu nhân lại hỏi ngược: “Sao con lại hỏi vậy?”

Nhưng Thích Thời chỉ lắc đầu: “Con biết rồi, vậy là con làm đúng rồi.”

Nói xong, cậu quay lưng rời khỏi phòng của mẹ, chạy đi tìm Chúc Từ Miên.

Nhưng mà…

Mười phút sau, Thích tiên sinh đang tắm trong phòng ngủ chính, còn Thích phu nhân sau khi đắp mặt nạ xong thì sang phòng tắm mà Thích Thời và Chúc Từ Miên vừa dùng.

Và ngay giây tiếp theo, bà thấy trong chiếc bồn tắm màu vàng nhạt của Chúc Từ Miên, trên mặt nước nổi đầy… Những miếng mυ'ŧ trang điểm đầy màu sắc mà bà còn chưa kịp dùng thử!

Thích phu nhân: “…”

Đêm nay Thích Thời không cần ngủ nữa!

Thích phu nhân đang tức giận đến mức huyết áp tăng vọt, lại gọi Thích Thời vào phòng ngủ chính.

Thích phu nhân ngồi trên mép giường. Bà vừa mới tháo mặt nạ và bôi sản phẩm dưỡng da xong, làn da được chăm sóc kỹ lưỡng dưới ánh đèn dịu nhẹ càng trở nên mịn màng bóng mượt. Tóc dài buông xõa tùy ý, trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng lụa màu champagne trông cực kỳ mềm mại.

Cả người toát lên vẻ thư thái.

Nhưng mà…

Gương mặt bà lại hoàn toàn đối lập, tràn đầy vẻ giận dữ.

“Tiểu Thích.” Thích phu nhân dùng bộ móng tay được chăm chút tỉ mỉ gõ nhẹ lên tủ đầu giường, lạnh giọng hỏi: “Thứ trong bồn tắm của Miên Miên là con bỏ vào phải không?”

Vẻ mặt Thích Thời thoáng căng cứng, nhẹ nhàng gật đầu.

Cậu cảm nhận được mẹ đang giận.

Dù cậu không hiểu mẹ giận vì chuyện gì.

Thích phu nhân lại hỏi: “Con biết thứ mình bỏ vào là gì không?”

Thích Thời thành thật lắc đầu.

Cậu thật sự không biết mấy viên tròn tròn đó là gì, chỉ biết chúng nổi được trên mặt nước, còn có thể làm Miên Miên vui.

Thích phu nhân tiếp tục: “Vậy con có biết đó là đồ của mẹ không?”

Thích Thời lại gật đầu.

“Đã biết là của mẹ, sao còn làm như vậy?” Thích phu nhân hơi lớn giọng, nghiêm khắc hỏi tiếp: “Mẹ đã từng dặn con rồi mà, không được tự tiện đυ.ng vào đồ của ba mẹ nếu chưa được cho phép, đúng không?”

Thích Thời mím môi, lại gật đầu, vẫn không nói lời nào.

“Trả lời đi.” Thích phu nhân gọi thẳng tên cậu: “Thích Thời, trả lời mẹ, cho mẹ một lời giải thích.”

“Con nhớ… Con không quên lời mẹ nói đâu.”

Cuối cùng Thích Thời cũng lên tiếng, giọng nói có hơi nghẹn ngào, nhưng chỉ nói đúng một câu, vẫn không giải thích lý do.

Vì cậu không muốn mẹ biết, nguyên nhân cậu bỏ mấy viên tròn đó là do Miên Miên muốn có vịt nhỏ. Nếu mẹ đang giận, lỡ mẹ mắng cả Miên Miên thì sao?

Cậu phải bảo vệ bông hoa của mình, không thể để hoa của cậu bị mắng.

Hơn nữa…

Thích Thời nghĩ, rõ ràng trước đây mẹ cũng từng nói, hoa cần gì thì phải cho cái đó.

Miên Miên lúc tắm cần có vịt nhỏ, mà cậu không có, thì đương nhiên phải nghĩ ra thứ gì đó tương tự để thay thế. Nếu không, như lời mẹ nói, như vậy là không chăm sóc hhoa tử tế.

Nhưng Thích Thời vẫn nhận lỗi: “Mẹ, con xin lỗi. Con sẽ không làm như vậy nữa.”

Cậu sẽ không đυ.ng vào đồ của mẹ nữa, cậu sẽ dùng tiền tiêu vặt của mình để mua vịt nhỏ cho Miên Miên, mua thật nhiều!

Thích phu nhân nhìn cậu vài giây, sau đó hơi cau mày.



Ngay bên ngoài cửa phòng ngủ chính, đối diện chéo là phòng của Chúc Từ Miên.