Trúc Mã Chăm Vợ Từ Bé

Chương 20

Bảo mẫu cúi người nhẹ nhàng nhìn Chúc Từ Miên vẫn đang đứng ngập ngừng ở cửa, dịu giọng hỏi: “Sao chưa vào phòng vậy Miên Miên?”

Chúc Từ Miên cúi đầu, đôi dép vàng nhạt cọ nhẹ xuống sàn gỗ, hàng mi dài cong vυ't khẽ run, một hồi lâu sau vẫn không trả lời mà khẽ hỏi lại: “Dì ơi, Thích Thích có bị mẹ mắng không ạ?”

Giọng nói tràn đầy lo lắng.

Khi Thích Thời bị mẹ gọi vào phòng, Miên Miên cũng có mặt. Lúc đó Thích phu nhân chỉ nói một câu đơn giản: “Tiểu Thích, theo mẹ vào đây.”

Nhưng Miên Miên cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc của người lớn. Chỉ nghe như vậy cũng đã biết mẹ Thích Thích đang giận, dù cậu không hiểu nguyên do.

Nhớ đến bồn tắm đầy mυ'ŧ trang điểm, bảo mẫu ngập ngừng trong giây lát, sau đó thành thật gật đầu: “Chắc là có.”

Vì xưa nay Thích tiên sinh và Thích phu nhân dạy con rất nghiêm khắc.

Chúc Từ Miên nhịn không được lại hỏi: “Sao Thích Thích lại bị mắng ạ?”

Bảo mẫu do dự sau đó giải thích đơn giản cho cậu hiểu.

Nghe xong, Miên Miên kinh ngạc mở to kinh ngạc mắt, cậu lo lắng hỏi: “Cháu… Cháu có thể đi tìm Thích Thích không ạ?”

Bảo mẫu định dỗ cậu vào ngủ, nhưng nhìn dáng vẻ mím môi ủ rũ của cậu, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Bảo mẫu đưa cậu đến trước cửa phòng ngủ chính, gõ cửa, cao giọng nói: “Phu nhân, Miên Miên muốn tìm tiểu thiếu gia!”

Rất nhanh cửa được mở ra, là Thích phu nhân, vẻ mặt bà vẫn còn khá giận dữ.

Miên Miên theo bản năng lùi lại một bước nhỏ…

Mẹ của Thích Thích… Đáng sợ quá…

Nhưng nghĩ đến việc Thích Thời bị mắng một mình bên trong, Miên Miên lại lấy hết dũng khí bước tới, ngẩng đầu nhìn Thích phu nhân.

Thích phu nhân vừa cụp mắt nhìn thấy Miên Miên thì lập tức thu lại mọi giận dữ, còn mỉm cười nhẹ giọng hỏi: “Miên Miên muốn gặp Tiểu Thích à?”

Miên Miên gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Cậu siết chặt hai tay, tựa như đang tự cổ vũ bản thân, vài giây sau mới lí nhí nói: “Dì ơi… Là vì con muốn vịt nhỏ nên Thích Thích mới bỏ mấy viên tròn tròn đó vào nước. Dì ơi con xin lỗi QAQ, dì có thể đừng mắng Thích Thích được không ạ?”

Rõ ràng là cậu rất sợ, hàng mi dài run rẩy không ngừng, gương mặt hồng hào sau khi tắm bây giờ lại nhợt nhạt, giọng nói cũng nhỏ xíu, cuối câu còn kéo dài run run.

Nhưng cậu vẫn cố gắng nói hết tất cả lời muốn nói.

Nghe xong, Thích phu nhân sững lại.

Cuối cùng bà cũng hiểu, tại sao Thích Thời thừa nhận lỗi rất ngoan ngoãn nhưng lại không chịu nói lý do.

Là vì Thích Thời muốn bảo vệ Chúc Từ Miên.

Mà bây giờ, Chúc Từ Miên lại tự đến giải thích, rõ ràng cũng là vì muốn bảo vệ Thích Thời.

Thích phu nhân không nhịn được mà bật cười, hai đứa nhỏ này đúng là đáng yêu.

Bà nắm tay Chúc Từ Miên, dắt cậu vào phòng.

Miên Miên lập tức chạy đến bên cạnh Thích Thời, nhỏ giọng gọi: “Thích Thích!”

Khóe môi Thích Thời khẽ nhếch lên.

“Những viên tròn đó sau này cứ để Miên Miên chơi.” Thích phu nhân dịu dàng nói: “Còn nếu Miên Miên muốn vịt nhỏ thì ngày mai để chú Chu đi mua. Nhưng Tiểu Thích, sau này cần gì thì phải nói với người lớn, không được tự ý làm nữa, nhớ chưa?”

Cả hai đồng loạt gật đầu, Miên Miên còn lớn tiếng đáp: “Nhớ rồi ạ!”

Thấy Thích Thời không bị mắng nữa, Chúc Từ Miên vui vẻ hẳn lên.

“Được rồi.” Thích phu nhân xoa đầu cả hai như an ủi, kết thúc: “Bây giờ thì về phòng ngủ đi.”

Thích Thời vừa định rời đi thì Thích tiên sinh từ phòng tắm bước ra.