Chúc Từ Miên nghiêng đầu, không hiểu lắm.
Thích Thời nhận ra, liền mím môi đổi cách nói: “Nước có nóng không, hay là lạnh quá?”
Lần này Chúc Từ Miên hiểu rồi, vui vẻ vỗ nước sau đó lắc đầu nói: “Không nóng không lạnh, vừa vừa!”
Thích Thời hướng dẫn cậu tựa đầu lên thành bồn, chuẩn bị gội đầu cho Chúc Từ Miên.
Cậu cầm vòi sen làm ướt tóc của Chúc Từ Miên, sau đó nghiêm túc nhắc: “Nhắm mắt lại, không thì nước sẽ chảy vào mắt.”
Chúc Từ Miên lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Cảnh tượng Thích Thời nhỏ nhắn cầm vòi sen gội đầu cho bạn trông có hơi buồn cười, nhưng thật sự cậu làm rất nghiêm túc cũng rất cẩn thận.
Sau khi làm ướt tóc, Thích Thời xoa đầy bọt gội đầu lên tóc Chúc Từ Miên, còn nghiêm chỉnh mát-xa vài cái, cuối cùng lại dùng vòi sen gội sạch bọt.
Cả quá trình không xảy ra một chút lỗi nào.
Thích Thời rất vui, Chúc Từ Miên cũng rất vui.
Cuối cùng Thích Thời còn lấy khăn lau mắt cho Chúc Từ Miên
Chúc Từ Miên mở mắt ra, ngồi dậy, không nhịn được mà lại nói: “Thích Thích, cậu giỏi quá đi!”
Ánh mắt Chúc Từ Miên nhìn Thích Thời như thể sắp có sao sáng bay ra.
Vành tai Thích Thời đỏ au, tay chân vụng về cất chai dầu gội lại chỗ cũ.
Nhưng Chúc Từ Miên không để ý, cậu đang đảo mắt nhìn xung quanh.
Thích Thời quay lại hỏi: “Sao thế? Cậu đang tìm gì à?”
Chúc Từ Miên nhỏ giọng hỏi: “Thích Thích, cậu không có vịt nhỏ à?”
Trước kia ở nhà, mỗi lần đi tắm mẹ đều cho hai con vịt nhỏ vào thau tắm cùng cậu.
Thích Thời lặp lại: “Vịt nhỏ?”
Chúc Từ Miên gật đầu.
Thích Thời hiểu ra: “Ý cậu là mấy món đồ chơi nổi trên nước?”
Chúc Từ Miên tiếp tục gật đầu.
Thích Thời thật sự không có.
Hoặc là từng có, do Kiều Nhiên tặng, nhưng chỉ dùng một lần sau đó bị cậu ghét bỏ ném đi.
Khi đó Thích Thời cảm thấy món đồ chơi đó thật trẻ con.
Nhưng Thích Thời bây giờ thì…
Cậu nghiêm túc nói: “Chờ tôi đi tìm thử.”
Vịt nhỏ thì không còn nữa, vì hôm sau Thích Thời đã trả lại nguyên vẹn cho Kiều Nhiên.
Nhưng có thể còn món gì đó có thể nổi trên nước.
Mắt Thích Thời đảo một vòng trong phòng tắm, bỗng nhiên dừng lại ở một chiếc hộp trong suốt trên kệ rửa mặt.
Trong hộp có đầy những viên “cầu nhỏ” nhiều màu sắc, hình dạng không đều nhau.
Thích Thời không biết đó là gì, nhưng nhớ có lần thấy mẹ bỏ một viên vào chậu nước, nó đã nổi lên.
Sau khi do dự một chút, cậu ôm nguyên cái hộp xuống.
Trở lại bên cạnh bồn tắm, cậu mở hộp ra, lấy một viên màu xanh dương thả vào bồn tắm của Chúc Từ Miên.
Quả nhiên, nổi lên rồi!
Chúc Từ Miên lập tức vui mừng, vừa vươn tay bóp viên cầu nhỏ, vừa nói với Thích Thời: “Thích Thích giỏi quá đi!”
Nghe vậy, Thích Thời không do dự mà đổ hết chỗ quả cầu còn lại vào bồn.
Những viên cầu đủ màu sắc nổi lềnh bềnh trong nước, thậm chí khi ngấm nước còn nở to ra, bao xung quanh Chúc Từ Miên.
Chúc Từ Miên cảm thấy mấy viên cầu này còn vui hơn cả vịt nhỏ, thích đến mức liên tục vỗ tay.
……
Lần tắm này, cả Thích Thời và Chúc Từ Miên đều vô cùng vui vẻ.
Tắm xong, mặc đồ ngủ xong, bảo mẫu đưa Chúc Từ Miên đi uống sữa trước khi ngủ, còn Thích Thời thì đi tìm Thích phu nhân.
Thích phu nhân cũng vừa tắm xong, đang vừa đắp mặt nạ vừa đọc sách.
Thích Thời ngẩng đầu hỏi: “Mẹ ơi, khi chăm hoa, nếu hoa cần gì thì phải cho nó cái đó đúng không ạ?”