Trúc Mã Chăm Vợ Từ Bé

Chương 17

Thích Thời gật đầu, sau đó hỏi: “Miên Miên tắm chung với con ạ?”

“Đúng vậy, trong phòng tắm có thêm một bồn mới.” Thích phu nhân đáp: “Từ nay mỗi ngày hai con có thể tắm cùng nhau.”

Lúc này Thích Thời mới hài lòng, quay người bước ra khỏi thư phòng.

Cùng lúc đó, bảo mẫu cũng đã dẫn Chúc Từ Miên đi làm quen với toàn bộ biệt thự, nhất là phòng ngủ của cậu.

Ngay đối diện với phòng của Thích Thời. Trước đây là phòng khách ít được sử dụng, nhưng sau khi xác định Chúc Từ Miên sẽ sống ở nhà họ Thích, quản gia Chu đã lập tức cải tạo thành một phòng trẻ em mới, vừa tiện nghi vừa ấm áp.

“Từ nay đây là phòng của Miên Miên nhé.” bảo mẫu nhẹ giọng hỏi: “Miên Miên có thích không?”

Nhìn căn phòng rộng rãi, sáng sủa, trải thảm lông mềm và đầy gối ôm hình thỏ, hai mắt Chúc Từ Miên sáng rỡ, ngọt ngào đáp: “Thích ạ!”

Bảo mẫu yên tâm, lại dịu giọng dỗ dành: “Bây giờ mình đi tắm cho thơm thơm nhé? Tắm xong sau đó về ngủ.”

Chúc Từ Miên ngoan ngoãn gật đầu, được bảo mẫu dẫn đến phòng tắm.

Thích Thời đã đợi sẵn ở cửa phòng tắm.

Vừa nhìn thấy Thích Thời, Chúc Từ Miên lập tức chạy lại, vui vẻ gọi: “Thích Thích!”

Khóe môi Thích Thời vốn thẳng tắp nhẹ nhàng nhếch lên, khẽ “ừm” một tiếng.

Hai đứa nhỏ nối đuôi nhau bước vào phòng tắm. Thích Thời đang định đóng cửa lại thì thấy bảo mẫu cũng bước vào.

Cậu khựng lại, ngẩng đầu hỏi: “Dì ạ?”

Bình thường cậu luôn tự tắm.

Hiểu ý của cậu, bảo mẫu giải thích: “Tiểu thiếu gia vẫn tự tắm như trước kia, dì vào để giúp Miên Miên. Thằng bé chưa biết tự gội đầu đâu.”

Đây là lời dặn của Chúc Hoài Lam trước khi rời đi.

Vừa nói, bảo mẫu vừa chuẩn bị nước tắm cho Chúc Từ Miên.

Nhưng Thích Thời ngăn lại, kiên quyết nói: “Không phiền dì nữa đâu, con sẽ gội đầu cho Miên Miên.”

Miên Miên là “bông hoa” của cậu mà!

Thích Thời nhớ mẹ từng nói, hoa của mình thì phải tự mình chăm.

“Cái này…” Bảo mẫu do dự.

Thích Thời quả quyết: “Con làm được mà.”

Nói xong liền quay sang Chúc Từ Miên, nghiêm túc hỏi: “Miên Miên, để tôi gội đầu cho cậu nhé?”

Chúc Từ Miên vỗ tay, mềm mại đáp: “Ừm ! Thích Thích giỏi quá!”

Tự gội đầu được, còn biết gội cho người khác nữa!

Thích Thời lập tức đứng thẳng người, trông rất tự tin.

Bảo mẫu thấy hai đứa nhỏ đã thống nhất, chỉ đành đồng ý: “Được rồi, vậy tiểu thiếu gia gội đầu giúp Miên Miên, dì đứng ở cửa, có gì thì gọi dì nhé.”

Cả hai đồng thanh gật đầu.

Bảo mẫu rời khỏi phòng, Thích Thời lập tức đóng cửa lại.

Bồn tắm mới của Chúc Từ Miên đặt ngay bên cạnh bồn tắm của Thích Thời, cùng kiểu nhưng khác màu…

Bồn của Thích Thời là xanh da trời, còn của Chúc Từ Miên là vàng nhạt.

Thích Thời đi đến bên cạnh bồn màu vàng, thuần thục mở nước, còn dặn dò: “Bây giờ cậu có thể cởi đồ trước.”

Chúc Từ Miên vội vàng cởi đồ, cởϊ áσ gile nhỏ, áo nỉ nhỏ và cả qυầи иᏂỏ, sau đó cẩn thận gấp gọn lại đặt lên ghế nhỏ dùng để đặt quần áo ở bên cạnh, lúc này nước trong bồn cũng vừa đầy.

Cậu bước đôi chân trần đến bên cạnh bồn tắm, cẩn thận ngồi vào trong.

Trước đây ở nhà cậu không có bồn tắm, chỉ có một thau tắm lớn, mỗi lần tắm đều là ngồi trong thau chờ mẹ tắm cho.

Bây giờ thì mẹ không có ở đây, nhưng Thích Thích sẽ tắm cho cậu.

Chúc Từ Miên cảm thấy Thích Thích không còn giống “Anh Bưu” nữa, mà giống mẹ rồi.

Thích Thời không biết trong đầu Chúc Từ Miên đang nghĩ gì, chỉ làm ra vẻ người lớn hỏi: “Nhiệt độ nước ổn chưa?”