Trúc Mã Chăm Vợ Từ Bé

Chương 16

Trước đó trong sân vườn, khi đột ngột nghe thấy Thích Thời nói ra những lời nghiêm túc mà kỳ quặc ấy, bà thật sự bị chấn động, không hiểu tại sao chỉ trong chưa đầy mười phút mà Thích Thời đã có thể thản nhiên nói ra những lời… Khó tin như thế.

May mà khi đó bà phản ứng kịp thời, cố gắng giữ thăng bằng nên không làm rơi khay trà xuống đất.

Nhưng chuyện nhỏ đó nhanh chóng trôi qua, vì ba đứa nhỏ chính xác là hai đứa, Chúc Từ Miên và Kiều Nhiên đã lập tức bị chiếc bánh tart dâu trên khay điểm tâm hấp dẫn, hoàn toàn quên mất phát ngôn "nguy hiểm" của Thích Thời. Thấy hai bạn đã bắt đầu ăn, Thích Thời cũng không nhắc lại chuyện học viết chữ nữa.

Vì thế cuối cùng, Chúc Từ Miên vẫn chưa học được cách viết chữ “Thích”.

Khi ấy có cả Chúc Từ Miên và Kiều Nhiên ở đó, đương nhiên Thích phu nhân sẽ không chất vấn Thích Thời.

Theo quy tắc của nhà họ Thích, việc dạy dỗ con cái phải được thực hiện riêng trong thư phòng, không để người ngoài chứng kiến.

Nhưng bây giờ, khi nghe mẹ hỏi mình bằng giọng điệu không mấy dịu dàng, Thích Thời vẫn không tỏ vẻ sợ hãi, chỉ nghiêm mặt hỏi ngược lại: “Chẳng phải chính mẹ đã nói sao?”

Giọng nói bình thản như thường, chỉ hơi mang theo chút nghi hoặc.

Thích phu nhân sững lại: “Mẹ nói sau này Miên Miên là của con lúc nào?”

Sao bà có thể nói ra câu kỳ lạ như vậy được!

“Mẹ từng nói rồi.” Thích Thời nghiêng đầu, lặp lại y nguyên lời mà Thích phu nhân từng nói: “Mẹ nói tốt nhất sau này con có thể xem Miên Miên là của con.”

Thích phu nhân: “…”

Không ngờ lại là vì câu đó, lửa giận của Thích phu nhân lập tức tiêu tan một nửa, thậm chí còn cảm thấy buồn cười.

“Không phải vậy đâu Tiểu Thích.” giọng điệu của bà đã dịu đi nhiều, vừa cười vừa giải thích: “Khi đó mẹ muốn nói là mong sau này con xem Miên Miên như em trai ruột, chỉ là chưa kịp nói hết câu. Mẹ không có ý bảo con xem Miên Miên là của con.”

Nhưng Thích Thời lắc đầu, lập tức phản bác: “Miên Miên không phải em trai ruột của con, mẹ cậu ấy không phải mẹ con. Trong sách nói, chỉ khi có cùng mẹ thì mới là anh em ruột.”

Nghe cũng rất có lý lẽ.

Thích phu nhân càng cảm thấy buồn cười.

Lúc này bà mới nhận ra, dù Thích Thời thông minh hơn bạn đồng trang lứa, nhưng dù sao cũng chưa đến sáu tuổi, chưa thể thật sự hiểu được ý nghĩa của từ “xem như”.

Không muốn làm khó đứa con nhỏ nữa, Thích phu nhân dịu giọng nói: “Mẹ biết rồi, Miên Miên không phải em trai ruột của con, mà là bạn tốt của con. Con chỉ cần đối xử tốt và chăm sóc bạn ấy là được.”

Nhưng không ngờ Thích Thời lại lắc đầu tiếp: “Không phải, Miên Miên không phải bạn tốt của con.”

Thích phu nhân ngẩn ra, hỏi: “Tại sao?”

Lần này Thích Thời không trả lời ngay, cậu nghiêng đầu nhìn chậu hoa đặt ở góc bàn…

Đó là loài hoa Thích phu nhân yêu thích nhất, rất đẹp nhưng cũng rất khó chăm.

Nhìn chằm chằm vào chậu hoa, Thích Thời nghiêm túc đáp: “Miên Miên là hoa của con.”

Rất đẹp nhưng hay khóc, khóc cũng đẹp, cần được chăm sóc và bảo vệ.

Câu trả lời của cậu làm Thích phu nhân bất ngờ, nhưng bà nghĩ có lẽ là vì Thích Thời thấy Chúc Từ Miên xinh như hoa nên mới ví dụ như vậy, không kìm được mà bật cười. Còn chưa kịp lên tiếng thì Thích Thời đã nghiêm túc cam đoan: “Lời mẹ nói con đều nhớ rồi, con sẽ chăm sóc Miên Miên thật tốt.”

Thích phu nhân gật đầu: “Được rồi.” Bà nhìn đồng hồ sau đó nói: “Muộn rồi, con đi tắm đi.”