Trúc Mã Chăm Vợ Từ Bé

Chương 15

Thích Thời mím môi, nhớ lại lời mẹ dặn, nói: “Vậy thì đổi chữ khác học, tôi dạy cậu viết chữ ‘Thích’ trong tên của tôi.”

Nghe thấy sẽ học viết chữ “Thích”, Chúc Từ Miên lập tức hứng thú…

Cậu còn nhớ cụm thành ngữ “tâm hữu thích thích” mà Thích Thời từng nói, nghe là biết siêu cấp lợi hại, cậu nhất định phải học!

Chúc Từ Miên vỗ tay, mềm mại đáp: “Được!”

Kiều Nhiên đến tận bây giờ cũng vẫn chưa biết viết chữ “Thích”, cậu nhóc ngồi sang một bên, nhìn Thích Thời cầm bút màu xám, viết một chữ “Thích” mới lên dòng khác trên giấy.

Tuy chữ vẫn còn nét ngây ngô trẻ con, nhưng rất ngay ngắn, nét bút cũng có lực, đẹp hơn hẳn chữ của Kiều Nhiên và Chúc Từ Miên.

Chúc Từ Miên không biết cách đánh giá chữ đẹp hay không, nhưng vẫn trầm trồ: “Oa, chữ của cậu thẳng quá đi! Cậu giỏi thật đấy!”

Bàn tay nhỏ cầm bút màu của Thích Thời khựng lại, hai tai lại đỏ lên.

Chúc Từ Miên nhận bút, hăng hái viết theo mẫu chữ mà Thích Thời viết sẵn.

Nhưng vừa viết được ba nét, đã bị Thích Thời nhắc: “Không đúng, sai thứ tự nét rồi, nét thứ ba phải viết từ bên trong trước.”

Chúc Từ Miên dừng tay, nhìn Thích Thời cầm một cây bút khác, viết lại từng nét cho cậu xem.

“Mình nhớ rồi!” Chúc Từ Miên rất nghiêm túc.

Nhưng vừa viết lại thì… Sai tiếp.

Thích Thời lại nhắc: “Không đúng, đã nói nét thứ ba là từ trong trước mà?”

“Đúng rồi nhỉ, mình lại quên mất!” Chúc Từ Miên chống cằm, bắt đầu viết lại lần thứ ba.

Lần này cậu viết đúng thứ tự, nhưng sắp xong thì lại bị chặn: “Không đúng.” Thích Thời chỉ vào nét cong, rất nghiêm túc: “chỗ này là nét móc, không phải nét thẳng.”

Lúc này Chúc Từ Miên đặt bút xuống, hai tay ôm má, lông mày nhỏ nhăn lại, vẻ mặt u sầu khổ não, cậu không nhịn được mà hỏi: “Mình đổi chữ khác học được không? Chữ ‘Thích’ này khó quá đi mất QAQ.”

Thích Thời chưa kịp đáp thì Kiều Nhiên đã tỉnh ngủ, hăng hái nói: “Được chứ được chứ! Đừng học chữ ‘Thích’ nữa, Miên Miên cậu biết viết chữ ‘Kiều’ không, mình dạy cậu viết ‘Kiều’, dễ hơn nhiều!”

Nghe thấy “dễ hơn nhiều”, Chúc Từ Miên lập tức dao động, vừa định gật đầu thì đã bị Thích Thời lạnh lùng cắt lời: “Không được, Miên Miên phải học viết tên của tôi trước.”

Cả Chúc Từ Miên và Kiều Nhiên đều sững sờ.

Hai giây sau, Kiều Nhiên là người phản ứng đầu tiên, tròn mắt hỏi: “Sao lại phải học tên cậu trước?”

Đúng lúc này, Thích phu nhân bưng khay điểm tâm đi tới.

Bà muốn xem ba đứa nhỏ chơi với nhau thế nào, nên không nhờ người giúp việc mang ra mà tự mình đem đến.

Chưa nghe câu hỏi trước đó, nên Thích phu nhân chưa hiểu rõ ngữ cảnh, đang định hỏi thì thấy con trai mình mang đúng bộ mặt “cục đá di động” của ba cậu, nghiêm túc nói một câu khiến người nghe chết lặng: “Vì mẹ tôi nói, sau này Miên Miên là của tôi rồi, tất nhiên phải học tên tôi trước.”

Dáng vẻ… Đúng lý hợp tình.

Chúc Từ Miên và Kiều Nhiên: “???”

Thích phu nhân bị con trai mình dọa cho sững người, khay điểm tâm trên tay suýt nữa bay mất!

Buổi tối, tại biệt thự nhà họ Thích, trong thư phòng của Thích phu nhân.

Lê Thanh Ca tức là Thích phu nhân đang ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn bằng gỗ trắc đỏ chạm trổ hoa văn cổ điển. Bà chống khuỷu tay lên mặt bàn, hai bàn tay đan vào nhau đỡ lấy cằm, cụp mắt nhìn Thích Thời đang đứng đối diện.

“Tiểu Thích.” Thích phu nhân lên tiếng hỏi: “Trước đó tại sao con lại nói như vậy?”

Giọng điệu của bà không quá nặng nề, nhưng tự nhiên đã mang theo vẻ nghiêm khắc.