Trúc Mã Chăm Vợ Từ Bé

Chương 14

Thích Thời cũng không hiểu vì sao, bỗng nhiên cảm thấy quyển sách hôm nay… Không còn thú vị chút nào.

Không bao lâu sau, từ trong biệt thự lại có một người phụ nữ dáng người thướt tha, khí chất tao nhã bước ra.

Rõ ràng là chỉ mặc bộ đồ ở nhà màu trắng đơn giản, nhưng lại toát lên phong thái của người từng nắm quyền lâu năm, dứt khoát và uy nghiêm.

Thế nhưng khí chất đó khi đối diện với Thích Thời liền tan đi không ít.

Thích phu nhân vẫy tay gọi Thích Thời đến gần.

Thích Thời gấp sách lại, đứng dậy đi tới chỗ bà.

Bà dẫn Thích Thời đến một góc cách xa Kiều Nhiên và Chúc Từ Miên, chắc chắn bọn nhỏ không nghe thấy được cuộc trò chuyện thì mới mở lời: “Đã làm quen với bạn mới chưa?”

Thích Thời đáp lại một tiếng: “Ừm.”

Thích phu nhân nghiêm túc dặn dò: “Miên Miên là con trai của bạn mẹ, từ hôm nay sẽ ở cùng nhà với con, vì mẹ thằng bé phải đi làm ở nước ngoài, ba thì không có bên cạnh. Sức khoẻ của Miên Miên không tốt từ nhỏ, lại sống rất cô đơn, sau này con phải đối xử tốt với em, chăm sóc em nhiều hơn được không?”

Trong mắt Thích phu nhân, Chúc Hoài Lam không chỉ là trợ thủ đắc lực mà còn là người bạn thật sự. Mà Chúc Từ Miên cũng là một đứa nhỏ vừa ngoan vừa đáng yêu, bà thật lòng mong cậu có thể sống tốt ở nhà họ Thích để mẹ cậu yên tâm công tác ở nước ngoài.

Nhưng từ nhỏ tính tình của Thích Thời đã lạnh lùng, Thích phu nhân sợ cậu thờ ơ với Chúc Từ Miên, làm Chúc Từ Miên buồn, nên mới gọi riêng cậu ra căn dặn kỹ càng.

Nghe xong lời dặn dò, vẻ mặt của Thích Thời không có thay đổi gì rõ rệt, chỉ gật đầu nói: “Dạ, con sẽ chăm sóc Miên Miên.”

Nhìn qua thì khá đáng tin.

Nhưng Thích phu nhân vẫn không yên tâm, lập tức bổ sung: “Tốt nhất con hãy xem Miên Miên như của con…”

Nói đến đây, Thích phu nhân ngập ngừng.

Ban đầu bà định nói “như em trai ruột của con”, nhưng nghĩ đến tính cách lạnh nhạt y hệt ba mình của Thích Thời, bà cảm thấy dù có là em ruột, cũng chưa chắc cậu đã biết quan tâm là gì…

Trong phút chốc, không nghĩ ra cách so sánh nào tốt hơn, nên bà chỉ nhấn mạnh lần nữa: “Tóm lại, con nhất định phải chăm sóc Miên Miên nhiều hơn, hiểu chưa?”

Nhưng Thích Thời lại bị câu trước của mẹ làm bối rối, không nhận ra câu ấy còn chưa nói hết, trong đôi mắt đen nhánh không gợn sóng thoáng hiện nghi hoặc.

Cậu hơi nghiêng đầu, thì thầm lặp lại: “Như của con...?”

Giọng nói của cậu hiếm khi mang theo vẻ không chắc chắn.

Ba chữ đó cậu nói rất nhỏ, Thích phu nhân không nghe thấy, lại hỏi: “Tiểu Thích, sao không trả lời mẹ?”

Thích Thời hoàn hồn, lần này cậu gật đầu, giọng nói cũng chân thành hơn hẳn: “Con hiểu rồi, con sẽ chăm sóc Miên Miên thật tốt.”

Cuối cùng Thích phu nhân cũng yên tâm, để Thích Thời quay lại.

Thích Thời bước nhanh về lại bàn đá, nhưng không ngồi xuống ghế đá đọc quyển “Một trăm ngàn câu hỏi vì sao” nữa, mà đi thẳng tới bên cạnh Chúc Từ Miên, tuyên bố: “Miên Miên, tôi sẽ dạy cậu viết chữ.”

Cả Chúc Từ Miên và Kiều Nhiên cùng ngẩng đầu nhìn cậu.

Chúc Từ Miên vốn không để tâm ai dạy mình viết, nhưng vẫn chỉ vào tờ giấy trên bàn, thật thà nói với Thích Thời: “Mình viết được chữ ‘siêu’ rồi, cậu nhìn nè!”

Giọng nói không giấu được một chút tự hào.

Thích Thời cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy trên giấy có hai hàng chữ “siêu” to to xiêu vẹo.

Tuy nét còn chưa chuẩn nhưng cơ bản vẫn đúng.