Trúc Mã Chăm Vợ Từ Bé

Chương 13

Bà quay đầu lại, giơ tay vẫy vẫy với cậu một lần nữa.

Chúc Từ Miên cũng giơ tay nhỏ lên vẫy vẫy thật mạnh.

Khoảng cách giữa hai người không gần, thật ra cũng không nhìn rõ mặt nhau nữa rồi.

Chúc Từ Miên cảm thấy sống mũi mình cay xè, khóe miệng cũng hạ thấp xuống, vẻ mặt đáng thương tựa như sắp khóc đến nơi.

Nhưng dù có luyến tiếc đến đâu, chia ly vẫn là điều không thể tránh khỏi.

Cuối cùng, Chúc Hoài Lam vẫn quay lưng bước vào cửa phụ dẫn ra hầm xe.

Chúc Từ Miên vẫn nhìn chằm chằm về hướng đó, nhưng đã không còn thấy bóng dáng mẹ đâu nữa rồi. Đôi mắt trong veo của cậu thoáng hiện lên một tia trống rỗng.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn như sắp giàn giụa nước mắt của Chúc Từ Miên, Thích Thời thật sự không biết phải làm gì.

Cậu biết lần này Chúc Từ Miên buồn vì mẹ rời đi, nhưng cậu không thể mua cho cậu ấy một “người mẹ”, cũng chẳng thể dẫn cậu ấy ra vườn hái một “người mẹ” được.

Lúc này, dường như Kiều Nhiên lại nghĩ ra một cách.

“Mình nói cậu nghe nha Miên Miên.” Cuối cùng Kiều Nhiên cũng đứng dậy khỏi đất, giả vờ làm người lớn nói: “Anh trai mình cũng thường xuyên đi nước ngoài lắm. Mỗi lần anh ấy đi mình đều rất buồn, mình sẽ đi học bài, vì học bài siêu hại não luôn! Tin mình đi, học nửa tiếng thôi là cậu sẽ quên luôn buồn phiền, ngủ gục tại chỗ luôn đó!”

Với phương pháp của Kiều Nhiên, Thích Thời hoàn toàn không hiểu nổi, học thì có gì là hại não? Càng không hiểu tại sao học nửa tiếng lại ngủ gục luôn?

Nhưng cậu biết Kiều Nhiên không nói dối, vì mỗi lần hai người bọn họ học bài cùng nhau, Kiều Nhiên đúng thật là ngủ rất nhanh.

Vậy chẳng lẽ Chúc Từ Miên cũng như thế?

Nhớ tới từ ‘siêu’ mà đối phương viết bằng pinyin, sau đó còn hỏi mình có phải họ “Bảy” không, Thích Thời không nhịn được mà nhìn sang Chúc Từ Miên.

Quả nhiên thấy Chúc Từ Miên vỗ tay cái bốp, hai mắt sáng lên đồng tình: “Đúng rồi, đây là một cách rất hay!”

Thích Thời càng không biết phải nói gì.

Nhưng Kiều Nhiên thì vui mừng ra mặt, hai mắt sáng rực, hớn hở đề nghị: “Miên Miên, mình dạy cậu viết chữ nha? Viết chữ ‘siêu’ trong ‘siêu cấp’ trước!”

“Được thôi!” Chúc Từ Miên gật đầu lia lịa, hăng hái quyết tâm: “Hôm nay mình phải học viết được chữ này, sau này vẽ tranh tặng mẹ thì… Thì không cần viết pinyin nữa!”

“Chính xác luôn!” Kiều Nhiên giục cậ: “Miên Miên mau lên, trong cặp còn bút với giấy không?”

Chúc Từ Miên gật đầu nói “Có”, sau đó mở chiếc balo đặt bên cạnh ghế đá, lấy ra một tờ giấy trắng mới tinh và hộp bút.

Kiều Nhiên không ngại ngùng mà mở hộp bút ra, phát hiện bên trong toàn là sáp màu, không có bút chì, bèn chọn cây màu xám đậm nhất giống bút chì nhất, sau đó bắt đầu viết chữ trên giấy.

Nhìn hai người cứ trò chuyện qua trò chuyện lại, dường như quên mất sự tồn tại của mình, gương mặt than của Thích Thời càng thêm lạnh.

Cậu dứt khoát lấy ra một quyển “Một trăm ngàn câu hỏi vì sao” trong cặp, trải lên bàn đá, bắt đầu đọc.

Kiều Nhiên vừa viết xong một chữ “siêu” to đùng xiêu vẹo, bảo Chúc Từ Miên viết theo, ngẩng đầu lên thì thấy Thích Thời đã cắm đầu đọc sách, ngạc nhiên hỏi: “Thích Thích, chẳng phải cậu nói muốn về phòng đọc sách sao?”

Thích Thời ngẩng đầu khỏi quyển sách, nhìn Kiều Nhiên, sau đó lại nhìn Chúc Từ Miên đang chăm chú cầm cây bút xám viết chữ, cậu mím môi nói: “Không, tôi đọc ở đây.”

Kiều Nhiên chỉ hỏi vu vơ nên cũng gật đầu, cúi đầu tiếp tục chỉ dạy: “Không đúng không đúng, chỗ này không viết như vậy đâu! Nè, mình viết lại cho cậu xem…”