“Oa!” Chúc Từ Miên trầm trồ, hoàn toàn không hiểu “tâm hữu thích thích” là gì, nhưng vẫn thật lòng khen ngợi: “Cậu biết nói thành ngữ bốn chữ luôn sao, lợi hại quá đi!”
Thích Thời: “?”
Nhưng không ai để ý sau khi Chúc Từ Miên nói câu đó, vành tai của Thích Thời hơi đỏ lên một chút.
Cậu mím môi nói: “Cảm ơn đã khen.”
Lại là bốn chữ luôn kìa.
Nhưng lần này Chúc Từ Miên chưa kịp khen tiếp thì Kiều Nhiên đã vỗ tay một cái “bép”, lớn tiếng nói: “Đúng rồi Miên Miên, cậu còn chưa nói tên thật của mình đó!”
Nghe vậy, Chúc Từ Miên mới sực nhớ ra mình vẫn chưa tự giới thiệu, vội nói: “Tên đầy đủ của mình là Chúc Từ Miên! Chúc là cái chữ mà… Cái mà…”
Cậu cũng muốn nói một cụm từ bốn chữ như Thích Thời, nhưng vắt óc nghĩ mãi cũng không ra, cuối cùng buột miệng: “À đúng rồi! Là chữ trong câu ‘chúc mừng sinh nhật vui vẻ’ đó!”
“Chúc mừng sinh nhật vui vẻ” tận sáu chữ, còn lợi hại hơn bốn chữ nữa kìa!
Đứng bên cạnh nghe ba đứa nhóc trò chuyện, cuối cùng Chúc Hoài Lam cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng, đại khái bà cũng đoán được cục cưng ngốc của mình đang nghĩ gì rồi.
Định bụng sẽ tranh thủ dạy cho cậu thêm vài thành ngữ hay, kể cả nguồn gốc tên của cậu, nhưng chưa kịp mở lời thì một người đàn ông trẻ tuổi đã bước ra khỏi biệt thự, là tài xế nhà họ Thích.
Tài xế đi tới bên cạnh Chúc Hoài Lam, lịch sự nói: “Cô Chúc, hành lý đã được sắp lên xe rồi, chúng ta nên xuất phát thôi.”
Hai tiếng nữa Chúc Hoài Lam có chuyến bay đi Sydney, Thích thị vừa mở một chi nhánh mới ở đó.
Hôm nay bà tự tay đưa Chúc Từ Miên đến nhà họ Thích, bây giờ đã đến lúc phải đi rồi.
“Cảm ơn anh.” Chúc Hoài Lam mỉm cười đáp, lại nhẹ giọng nói: “Anh chờ tôi thêm hai phút nữa được không?”
Tài xế tất nhiên gật đầu nói: “Được.”
Chúc Hoài Lam ngồi xổm xuống trước mặt Chúc Từ Miên.
Bà không kìm được mà đưa tay xoa nhẹ lêи đỉиɦ đầu mềm mại của con trai, ánh mắt chan chứa nỗi lưu luyến và áy náy mà hiện tại Chúc Từ Miên chưa thể hiểu được.
Nhưng bà không thể hiện ra ngoài, chỉ dịu dàng nói: “Cục cưng, mẹ phải đi rồi, con nhớ ngoan ngoãn nghe lời các dì các chú, chơi với bạn mới thật vui, nếu không khỏe phải nói ngay với người lớn, mỗi ngày mẹ đều sẽ nhớ con, còn gọi video với con mỗi ngày nữa.”
Chúc Từ Miên ngoan ngoãn gật đầu, giọng nói mềm mại đáp: “Miên Miên cũng sẽ nhớ mẹ mỗi ngày!”
Nói rồi, cậu vòng tay ôm cổ mẹ, nghiêng đầu hôn “chụt” lên má bà một cái.
Chúc Hoài Lam hơi nghiêng đầu, nhanh chóng chớp mắt để giấu đi nước mắt.
Ôm con trai, hôn lên cái trán trắng nõn của cậu một cái, sau đó bà đứng dậy, nói lời từ biệt: “Mẹ đi nhé, tạm biệt cục cưng.”
Chúc Từ Miên vẫy tay với bà, ngoan ngoãn nói: “Tạm biệt mẹ!”
Chúc Hoài Lam gật đầu, cũng vẫy tay chào Thích Thời và Kiều Nhiên, sau đó quay lại ra hiệu với tài xế, cùng nhau đi xuống hầm xe.
Chúc Từ Miên dõi theo bóng lưng của mẹ dần xa khuất, không chớp mắt.
Cậu còn quá nhỏ, chưa thực sự hiểu thế nào là chia ly, nhưng rất kỳ lạ, tựa như có một sợi dây máu mủ vô hình làm cậu cảm thấy sống mũi cay cay, khác hẳn với cảm giác khi mẹ đưa đi học mẫu giáo mỗi sáng.
Khi thấy Chúc Hoài Lam sắp bước vào cửa phụ của biệt thự, Chúc Từ Miên bỗng nhiên không nhịn được mà gọi lớn: “Mẹ ơi!”
Tuy giọng nói của cậu không to lắm, nhưng Chúc Hoài Lam vẫn nghe thấy.