Chúc Từ Miên ngẩn người.
Cuối cùng cậu cũng chậm nửa nhịp mà nhận ra, vừa rồi mình… Vừa rồi mình thế mà lại vô thức gọi “Anh Bưu” ra miệng mất rồi!
Cái miệng nhỏ xinh của Chúc Từ Miên hơi mở ra, định trả lời câu hỏi của Thích Thời, nhưng lại nghe mẹ mình lên tiếng trước, giải thích thay cậu: “Anh Bưu là… Là bạn thân trước đây của Miên Miên.”
Nói vậy cũng không phải nói dối, vì quả thực Chúc Từ Miên luôn xem Anh Bưu là bạn tốt.
Chỉ là... Bạn tốt này rốt cuộc là người hay là một chú chó...
Chúc Hoài Lam cảm thấy, che giấu trong phạm vi hợp lý thì mới có thể giúp duy trì tình bạn!
Thế nhưng, Chúc Hoài Lam lại đánh giá thấp mức độ "thành thật" của cục cưng nhà mình, bà vừa dứt câu, Chúc Từ Miên lập tức gật đầu thật mạnh, tỏ ý rất tán đồng, sau đó còn nghiêm túc bổ sung: “Đúng vậy! Anh Bưu là một chú chó siêu ngầu! Mình siêu thích nó luôn!”
Chúc Hoài Lam: “…” Không hổ là cục cưng ngốc nghếch đáng yêu của mẹ...
Chúc Từ Miên không cản thấy mình nói có gì sai, nhưng vừa nói xong cậu liền nhìn thấy Kiều Nhiên cười phá lên.
“Ha ha ha!” Kiều Nhiên cười đến mức trượt luôn khỏi ghế đá, hoàn toàn không giữ chút hình tượng nào, nhưng cậu nhóc cũng chẳng quan tâm, ngồi dưới đất ngửa mặt lên nói với Thích Thời: “Nghe chưa Thích Thích, Miên Miên nói cậu là chó kìa ha ha!”
Nói xong câu đó, Kiều Nhiên lại quay đầu giơ ngón cái với Chúc Từ Miên, vừa ôm bụng vừa cười: “Miên Miên, cậu lợi hại! Ở mẫu giáo không ai dám nói với Thích Thích như vậy đâu ha ha!”
Nghe thấy lời của Kiều Nhiên, sắc mặt của Chúc Hoài Lam thoáng thay đổi.
Tuy bà biết trẻ con nói chuyện không hề kiêng kỵ gì, cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi, nhưng dù sao thân phận của Thích Thời cũng đặc biệt. Nếu cậu vì thế mà nổi giận thật thì với Chúc Từ Miên thân là người sắp sống lâu dài ở nhà họ Thích sẽ chẳng có lợi gì cả.
Nghĩ vậy, Chúc Hoài Lam định mở lời giải thích thêm cho cục cưng ngốc nhà mình thì đã nghe thấy Chúc Từ Miên tự mình lên tiếng…
Thực ra thì Chúc Từ Miên không hiểu ý của Kiều Nhiên lắm, cậu thật sự thấy những chú chó như Anh Bưu rất đáng yêu, không hiểu sao các bạn ở lớp lại không dám nói như vậy. Nhưng đúng là cậu không cố ý nói Thích Thời là chó, nên cậu giơ hai tay xua xua, nhẹ nhàng nhẹ: “Không phải đâu, mình… Mình không có ý đó đâu, mình chỉ muốn nói là…”
“Tôi biết rồi.” Nhưng Thích Thời đã lên tiếng cắt ngang, trên gương mặt vẫn là vẻ lạnh lùng thường ngày, nhưng giọng nói thì lại nghiêm túc hơn một chút. Cậu nhìn vào mắt Chúc Từ Miên, nói: “Tôi không phải tên là anh Bưu, tôi tên là Thích Thời.”
Thích Thời.
Chúc Từ Miên nhỏ giọng lặp lại cái tên đó một lần nữa, nghiêng đầu tò mò hỏi: “Là ‘bảy’ (Thất) trong một hai ba bốn năm sáu bảy phải không?”
Thích Thời: “…”
Kiều Nhiên lại không nhịn được mà ôm bụng cười lăn cười bò, nhớ tới trước đây ở lớp cũng có một bạn nhỏ từng hỏi y hệt, lúc đó Thích Thời trưng ra bộ mặt đen như đáy nồi, nhìn bạn kia ba giây sau đó lạnh lùng đáp một tiếng “Không phải” rồi bỏ đi, không thèm giải thích “thích” là thích nào.
Nghĩ tới đó, Kiều Nhiên thoải mái ngồi khoanh chân dưới đất, xem trò vui.
Sau đó, cậu nhóc thấy Thích Thời lắc đầu, nghiêm túc giải thích: “Không phải chữ ‘bảy’ đó. Là chữ ‘Thích’ trong ‘tâm hữu thích thích’, chữ ‘Thời’ trong ‘thời gian’.”
Kiều Nhiên trố mắt, hoàn toàn khác với những gì cậu nhóc tưởng tượng!