Trúc Mã Chăm Vợ Từ Bé

Chương 10

Mẹ vừa nhắc, Chúc Từ Miên mới sực nhớ ra, lúc nãy...

Lúc nãy nhìn thấy hoa đẹp cậu vui quá nên quên mất tiêu nói “cảm ơn” rồi!

Chúc Từ Miên liền chạy ào về phía Thích Thời.

Bây giờ cậu không cảm thấy Thích Thời dữ dằn nữa, thậm chí càng nhìn gương mặt lạnh như băng kia, cậu càng cảm thấy đối phương thật sự giống bạn chó to nhà bên.

Suy nghĩ đó chiếm trọn đầu óc của Chúc Từ Miên, đến nỗi vừa chạy đến trước mặt Thích Thời, cậu vô thức thốt ra: “Cảm ơn cậu nha, anh Bưu!”

Chúc Hoài Lam vừa đi đến gần, nghe thấy hai chữ “anh Bưu” thì sững sờ, không tin nổi…

Anh Bưu?

Miên Miên gọi thiếu gia nhà họ Thích là anh Bưu?

Chẳng phải đó là tên con chó giống Đức hung dữ mà nhà hàng xóm nuôi sao!

Con chó đó nhìn rất hung dữ, Chúc Hoài Lam nhớ ban đầu Chúc Từ Miên rất sợ nó, cho đến một hôm cậu chơi dưới lầu, đánh rơi quả bóng nhỏ, sau đó được con chó đó nhặt giúp. Từ đó, Chúc Từ Miên không sợ nó nữa, mỗi lần gặp còn vui vẻ chào hỏi nó, thậm chí còn giơ tay tạo hình trái tim với nó.

Không tài nào hiểu nổi vì sao con trai lại gọi thiếu gia nhà họ Thích như vậy, Chúc Hoài Lam còn đang nghĩ không biết có hiểu nhầm gì không, thì thấy Chúc Từ Miên đột nhiên giơ tay nhỏ về phía Thích Thời, ngón cái và ngón trỏ tạo thành hình trái tim…

Chúc Hoài Lam: “…”

Hình như không phải hiểu nhầm...

Chỉ mong thiếu gia nhà họ Thích đừng hỏi “anh Bưu” là ai!

Nhưng bà vừa nghĩ xong thì Thích Thời đã nhìn Chúc Từ Miên, nghiêng đầu hỏi với vẻ mặt vô cảm: “Anh Bưu là ai?”

Chúc Hoài Lam: “…”