Trúc Mã Chăm Vợ Từ Bé

Chương 9

Rõ ràng Kiều Nhiên rất tò mò về người bạn mới này, nhưng thấy Thích Thời không tỏ vẻ gì, lời định nói ra miệng lại chuyển thành: “Bởi vì... Bởi vì nhìn Miên Miên có vẻ không được nhanh nhẹn lắm, không để ý coi chừng té!”

Chúc Từ Miên không nhanh nhẹn lắm lúc này đang đứng giữa luống hoa, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đột nhiên “a chiu” một tiếng hắt xì hơi.

Cậu đưa bàn tay nhỏ lên xoa xoa mũi, theo phản xạ nhìn xung quanh, đúng lúc nhìn thấy Thích Thời và Kiều Nhiên đang đứng cách đó không xa.

Lúc này Chúc Từ Miên rất vui, vừa nhìn thấy Thích Thời và Kiều Nhiên thì lập tức nở nụ cười, vẫy tay về phía bọn họ.

Kiều Nhiên cũng vẫy tay đáp lại.

Thích Thời thì không vẫy tay, môi vẫn mím lại, nhưng cũng không còn nhắc chuyện về phòng đọc sách nữa.

Chúc Từ Miên chạy một vòng lớn trong luống hoa, thấy bông nào cũng đẹp, cũng thích, nhưng cuối cùng… Cậu không hái một bông nào cả.

Không phải vì không chọn được bông mình thích nhất, mà vì Chúc Từ Miên nhớ lời mẹ từng nói, không được giẫm cỏ, không được hái hoa, vì cỏ hoa cũng biết đau!

Nên cuối cùng, Chúc Từ Miên chỉ cúi xuống, nhặt một bông hoa vừa rơi xuống đất.

Đó là một bông hoa màu hồng đào, rất rực rỡ, có lẽ mới rụng nên vẫn còn tươi, mép cánh chỉ hơi cong một chút, còn dính một ít đất.

Chúc Từ Miên nâng niu cầm đoá hoa, phồng má thổi nhẹ từng hạt bụi trên cánh hoa, sau đó vui vẻ chạy ra khỏi luống hoa.

Vừa trờ ra, Kiều Nhiên đã không nhịn được hỏi: “Sao cậu không hái mà lại nhặt hoa dưới đất?”

Chúc Từ Miên vô thức liếc nhìn Thích Thời, không hiểu sao lúc này cậu lại không muốn nói lý do thật, chỉ nhỏ giọng nói: “Mình thấy bông này cũng rất đẹp!”

Khi nói câu đó, đôi mắt cậu cong cong, lông mày cong cong, khóe môi cũng cong cong, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Cái cách cậu nâng niu đoá hoa đó, tựa như đang ôm một món báu vật.

Thích Thời nhìn cậu, lại nhìn bông hoa trong tay cậu, đôi môi mỏng hơi mấp máy, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Xử lý xong chuyện “đại sự”, ba nhóc quay lại chỗ giả sơn trước sân.

Vừa ngồi xuống bàn đá định uống nước lê, đồng hồ của Chúc Từ Miên liền kêu lên “tút tút tút”.

Sáu giờ đúng rồi.

Chúc Từ Miên lập tức ngó đầu về phía cổng chính biệt thự.

Quả nhiên, mẹ cậu ra rồi!

Chúc Từ Miên lập tức nhảy khỏi ghế đá, vừa chạy vừa gọi: “Mẹ!”

Nhưng lần này cậu không lập tức lao vào lòng mẹ, mà dừng lại cách một bước.

Rất cẩn thận, cậu đưa bông hoa tới trước mặt mẹ, cái đầu nhỏ ngẩng lên, giọng nói non nớt đầy hào hứng: “Mẹ xem! Đây là, là quà Miên Miên tặng mẹ!”

Chúc Hoài Lam đưa tay ra, cũng cẩn thận như vậy, nhận lấy đóa hoa mỏng manh trong tay Chúc Từ Miên.

“Đẹp lắm.” Chúc Hoài Lam mỉm cười dịu dàng, giọng nói chân thành: “Cảm ơn cục cưng của mẹ, mẹ rất thích món quà này.”

Chúc Từ Miên cũng cười, nụ cười lộ ra cả hàm răng sữa trắng tinh.

Nhưng cậu rất ngoan, luôn thành thật không giấu giếm, liền nói thật: “Mẹ, con định vẽ mùa thu tặng mẹ, nhưng mà… Nhưng mà tranh bị rớt xuống nước ướt mất rồi, sau đó thì... Cậu bạn nhỏ không thích bánh tart dâu kia nói với con, hoa này là chỉ nở vào mùa thu, nói con có thể tặng cho mẹ!”

Ngập ngừng một chút, Chúc Từ Miên lại nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi con không có hái hoa đâu, hoa này là con nhặt dưới đất!”

Chúc Hoài Lam nhanh chóng hiểu ra cậu đang nói đến ai, bà quay sang nhìn về phía hòn giả sơn, Thích Thời và Kiều Nhiên đang ngồi ở bàn đá cũng nhìn sang, bà mỉm cười với hai cậu nhóc, sau đó cúi người xoa đầu Chúc Từ Miên, nhẹ nhàng nói: “Cục cưng ngoan lắm, vậy con có nhớ cảm ơn bạn không?”