Kim Điện Khoá Kiều

Chương 10: Một lòng muốn tìm đường chết

Khâm Dung lặng lẽ xoa cổ tay còn hằn vết dây trói, không rõ trong lòng đang nghĩ gì. Trước khi rời khỏi, hắn rũ mắt nói với Hiểu Đại:

“Pha một chén trà giải rượu cho chủ tử của ngươi.”

Giọng điệu không hờn không giận, cũng không một tia trách móc.

Là lời quan tâm, nhưng đến tai Cố Oanh Oanh lại nghe ra một cảm giác quái dị, không rõ từ đâu mà đến.

Cố Oanh Oanh vẫn chưa chết.

Nàng không những chưa rời khỏi thân xác này, mà thậm chí còn trọng sinh về nhiều năm trước, về lại thời điểm nàng còn chưa hoàn toàn đánh mất tất cả.

Mãi đến khi Khâm Dung đã rời đi được một lúc lâu, Cố Oanh Oanh vẫn còn ngây người. Nhìn Hiểu Đại, người “chết đi sống lại” đang đứng trước mặt nàng, nàng mới dần chấp nhận được sự thật mình đã quay về quá khứ.

Để mặc Hiểu Đại giúp nàng chỉnh lại áo váy, nàng nghiêng đầu, hướng mắt về phía cửa phòng, nhẹ giọng hỏi:

“Vừa rồi… ngươi có thấy tam biểu ca giận không?”

Hiểu Đại tay chân lanh lẹ, vừa giúp Cố Oanh Oanh chỉnh lại mái tóc rối, vừa cười tủm tỉm đáp lời:

“Tam điện hạ đối với cô nương xưa nay luôn dung túng, nô tỳ nhìn cũng không thấy nửa phần giận dỗi.”

Cố Oanh Oanh không lên tiếng, chỉ cúi đầu im lặng. Nếu đổi lại là nàng của đời trước, vô tâm vô phế, ắt hẳn sẽ tin thật rằng Khâm Dung ôn hòa sủng nịch nàng.

Rõ ràng nàng trói hắn lại, đè lên người hắn, vừa cắn vừa gặm, còn giả làm Thái tử, dụ hắn tới tửu lâu. Đổi là là nam nhân khác dù tính tình có tốt đến đâu, cũng sẽ cùng nàng liều mạng một trận.

Vậy mà Khâm Dung, quý là hoàng tử, lại còn là biểu ca của nàng đối diện với một màn hồ nháo như vậy, không những không phẫn nộ, trái lại còn điềm tĩnh bình hòa, thậm chí trước khi đi còn dặn người chuẩn bị canh giải rượu cho nàng?

Người như nàng, ban cho một chén độc rượu cũng không sai biệt bao nhiêu.

Dù trong hoàng thành, Khâm Dung nổi danh là ôn nhuận thiện tính, nhưng nếu cái “thiện tính” đó đến mức không có lấy một phần tính khí, thì đã là một loại đáng sợ khác rồi.

Cố Oanh Oanh thở dài.

Đáng tiếc đời trước nàng nhìn không thấu điều đó, một lòng một dạ cắm đầu vào sợi tơ mềm của hắn, cuối cùng giãy mãi không ra. Tới khi đầu rơi máu chảy, thoi thóp hơi tàn mới kịp hiểu ra…nhưng cũng đã muộn.

Nay lại kỳ diệu thay, nàng thế mà trọng sinh trở về… đúng vào thời điểm bản thân ngu xuẩn nhất, cũng là lúc nàng một lòng muốn tìm đường chết.

Chưa thể tiếp nhận nổi việc mình vẫn còn sống, Cố Oanh Oanh theo Hiểu Đại rời khỏi tửu lâu, cả người rũ rượi uể oải, đầu óc chỉ toàn xoay quanh một câu:

“Ta vì sao chưa chết?”

Hoàn toàn quên mất chuyện đời trước, chính tại lúc nàng men say khật khưỡng bước ra khỏi tửu lâu, liền bị người ta đẩy xuống hồ, suýt nữa mất mạng.

Phanh!

Nước hồ lạnh băng nháy mắt dội thẳng lên thần trí, khiến nàng lập tức bừng tỉnh. Trong nước giãy giụa mấy lần, ký ức liền tràn về như nước vỡ bờ: người đã đẩy nàng… chính là đại tiểu thư phủ Hộ bộ thượng thư - Cừu An An.

Đúng rồi. Kiếp trước thời điểm này, nàng đã chẳng từ thủ đoạn nào. Chuyện ác không kiêng, thích bá chiếm lấn lướt những mỹ nhân có diện mạo xuất sắc, nam nữ đều không kiêng kỵ.

Sở dĩ nàng cứ quấn lấy Khâm Dung mãi không buông, chẳng qua cũng chỉ bởi hắn quá đỗi tuấn mỹ. Nhưng người nàng thật tâm yêu, chân trong chân ngoài, nào chỉ có một mình hắn?

Cừu đại tiểu thư này, đời trước từng bị nàng trêu chọc không ít. Không những thế, đệ đệ nàng ta, Cừu Úc, cũng từng bị nàng dây dưa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Oanh Oanh lạnh buốt một trận.