Kim Điện Khoá Kiều

Chương 11: Nhớ lại kiếp trước

Không trách Cừu An An xuống tay tàn nhẫn như vậy. Vì nếu nàng nhớ không lầm… thì đúng vào thời điểm này của kiếp trước, tiểu công tử phủ thượng thư, Cừu Úc đang bị nàng nhốt trong mật thất nơi phòng ngủ của chính mình.

Nói cho cùng, việc Cố Oanh Oanh bị Cừu An An đẩy xuống hồ, kỳ thực cũng là nàng đáng tội. Kiếp trước nàng chính là một nữ tử cường đoạt dân nam, vô pháp vô thiên, ngạo mạn đến cực điểm.

Người ta vẫn nói: “Tự làm bậy, không thể sống.”

Nếu thật sự khi ấy nàng chết đuối dưới hồ, e rằng còn có kẻ sẽ vỗ tay trầm trồ, khen rằng ông trời có mắt.

Giống như đời trước, Cố Oanh Oanh không biết bơi. Đến khi Hiểu Đại hốt hoảng chạy tới, vội vã kéo nàng từ dưới nước lên, nàng đã sớm lạnh đến tím tái, khí tức mong manh như sợi tơ, suýt nữa hồn lìa khỏi xác.

Cứ như thế, nàng mê man suốt hai ngày.

Trong cơn mê dài đằng đẵng, hết thảy đều là ác mộng. Từng việc xấu nàng đã làm, từng người nàng đã hại, từng ánh mắt đẫm lệ căm hận, từng tiếng gào khóc thê lương như xé lòng.

Có người cả thân mình đầm đìa máu tươi, từng bước từng bước bò đến trước mặt nàng, níu lấy cổ chân nàng, giận dữ chất vấn:

“Vì sao lại hại ta?”

Những hình ảnh như địa ngục trùng trùng điệp điệp bủa vây lấy nàng, khiến nàng nghẹt thở.

Đến cuối cùng, nàng mơ thấy Khâm Dung.

Trong mộng, hắn nắm chặt tay nàng, năm ngón tay giao nhau, cúi đầu ôm nàng vào lòng. Thanh âm của hắn như thấm lạnh, nhẹ nhàng phả bên tai nàng:

“Nàng nếu còn không ngoan ngoãn, bàn tay này… chẳng bằng phế bỏ cho xong.”

Cố Oanh Oanh cả người run rẩy, ngay trong mộng cũng bị doạ đến phát lạnh.

“Không cần… Oanh Oanh sẽ ngoan… sẽ ngoan mà…”

Nàng choàng tỉnh dậy giữa mồ hôi lạnh thấm ướt cả người. Câu đầu tiên bật ra khỏi tâm trí là…tay phải.

Nàng vội vàng đưa mắt nhìn xuống, tự tay cử động các ngón. Bàn tay trắng nõn vẫn còn nguyên vẹn, chưa từng bị bẻ gãy, chưa có vết thương.

Đời trước, cũng chính bởi nàng ương bướng chống đối, tay phải từng hai lần bị Khâm Dung bẻ gãy. Lần thứ hai, suýt chút nữa là phế hoàn toàn, không cách gì hồi phục được.

“Ta đã trọng sinh... Trọng sinh rồi…”

Cố Oanh Oanh vừa lẩm bẩm, vừa nhẹ nhàng nắm lấy tay mình, chậm rãi hoạt động từng ngón một. Giọng nàng khàn khàn, yếu ớt, mà trong ánh mắt đã có một chút run rẩy sợ hãi, xen lẫn hoang mang chưa kịp nguôi ngoai.

Đời trước, Cố Oanh Oanh không chỉ mất đi tay phải mà còn mất đi toàn bộ sức mạnh mà nàng đã dày công rèn luyện từ bé. Từ khi còn nhỏ, nhờ vào sự chỉ dạy của ca ca, Cố Oanh Oanh đã học được võ công tinh thâm.

Đó chính là lý do nàng có thể trở thành một nhân vật mà cả Hoàng thành đều e sợ, một "ác bá" mà không ai dám trêu chọc.

Chính bởi vì võ công xuất sắc, mà khi nàng liên tiếp phải chạy trốn, không ai có thể ngăn cản nàng. Nhưng tất cả đã thay đổi khi Khâm Dung ra tay. Hắn không chỉ phong tỏa đường sống của nàng, mà còn sai người phế bỏ võ công của nàng.

Sau lần đó, Cố Oanh Oanh trở nên yếu ớt, bệnh tật, không còn chút sức mạnh nào để bảo vệ mình, tất cả đều là hậu quả từ sự trừng phạt của Khâm Dung.

Nếu nói Cố Oanh Oanh đối với trọng sinh không có mừng vui gì, thì có hai điều duy nhất khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm: Đó là võ công của nàng đã trở lại và sức khỏe của nàng cũng hồi phục. Đặc biệt là tay phải nàng, giờ đã linh hoạt như một người bình thường.

“Cô nương còn chưa tỉnh sao?”

Tiếng bước chân của nha hoàn vang lên ngoài cửa.