Kim Điện Khoá Kiều

Chương 9: Không phải ta đã chết rồi sao

Cố Oanh Oanh bị hắn chạm vào liền ngoan ngoãn đứng yên, không dám cử động. Nàng không hề tìm thấy vết thương đáng lẽ phải hiện hữu trên ngực, chỉ biết trân trối nhìn người trước mặt, ánh mắt hoang mang vô thố.

“Thái tử ca ca…”

Oanh Oanh vẫn quen gọi hắn như vậy. Mái tóc nàng rối tung, chẳng còn vẻ chải chuốt ngày thường, câu nói tuôn ra cũng thiếu đầu thiếu đuôi:

“Rõ ràng ta đã trúng một mũi tên, lúc đó huynh cũng ở đó, ta thậm chí còn gϊếŧ huynh… ta đã chết rồi mà.”

“Này… rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao ta vẫn còn sống?”

Không chỉ sống lại, nàng còn giống như đã quay về mấy năm trước.

Còn có hệ thống kia nữa, hệ thống từng nói sẽ giúp nàng. Rõ ràng nó đã hứa rằng, chỉ cần nàng hoàn thành nhiệm vụ là có thể rời khỏi thân xác này. Vậy mà giờ đây, nó lại hoàn toàn biến mất, không một âm thanh, không một phản hồi.

Khâm Dung hoàn toàn không hiểu nổi nàng đang nói gì, chỉ nghe nàng lặp đi lặp lại mấy chữ “chết rồi”, “gϊếŧ người”…

Hắn cho rằng nàng vẫn chưa tỉnh rượu, bèn buông nàng ra rồi gõ nhẹ lên trán nàng, nghiêm giọng nhắc:

“Sau này đừng uống nhiều rượu như vậy.”

Thật ra, hành vi của Cố Oanh Oanh đối với Khâm Dung, đâu phải chỉ một câu “say rượu” là có thể đổ hết tội lỗi lên đó.

Khi tỉnh táo, nàng cũng từng dây dưa lấy hắn quá mức rồi. Nhưng lần này, nàng lại càng làm quá: không chỉ lao vào người hắn, gặm cắn khắp nơi, nhận nhầm người, mà còn dám khóa trái cửa phòng và trói hắn suốt một đêm.

Khâm Dung đứng dậy, cúi người nhặt áo ngoài từ dưới đất lên rồi khoác vào người.

Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng động khẽ. Là nha hoàn Hiểu Đại của Cố Oanh Oanh, đã tính toán kỹ thời gian để tới mở khóa. Nàng nhẹ nhàng gõ cửa, cẩn trọng lên tiếng:

“Cô nương… nô tỳ có thể vào được không?”

Khâm Dung liếc mắt nhìn Oanh Oanh vẫn còn ngồi yên dưới đất, giọng nhàn nhạt cất lên:

“Vào đi.”

Hiểu Đại nghe lệnh đẩy cửa bước vào, cúi thấp đầu, không dám nhìn loạn xung quanh.

Khâm Dung đứng bên mép sập, vẫn đang chỉnh lại y phục. Lọn tóc dài buông xuống sau lưng, hắn thong thả vuốt phẳng những nếp nhăn trên tay áo. Bộ cẩm bạch thanh nhã càng tôn lên vẻ ôn hòa nho nhã của hắn.

Từng động tác đều mang theo phong thái ung dung, phối hợp cùng gương mặt tuấn mỹ như họa, quả thật khó trách vì sao trước kia Cố Oanh Oanh lại từng si mê đến mức làm ra đủ loại chuyện điên rồ.

Nhưng nếu chỉ nhìn vào tình cảnh lúc này, thì quả thật cũng dễ khiến người ta nghĩ lệch đi.

Ngửi thấy trong phòng nồng nặc mùi rượu, Khâm Dung đi đến bên cửa sổ, khẽ đẩy cánh cửa mở ra. Khi hắn quay lưng về phía Hiểu Đại, giọng nói vẫn ôn hòa mà sắc lạnh:

“Ngươi biết nên làm gì rồi chứ?”

Hiểu Đại chẳng phải lần đầu giúp tiểu thư nhà mình xử lý hậu quả. Vừa liếc thấy y phục Cố Oanh Oanh tuy có hơi xốc xếch nhưng không có gì khác thường, nàng lập tức hiểu ý, vội vàng bước tới đỡ chủ tử:

“Nô tỳ tất nhiên sẽ không để chuyện này truyền ra ngoài.”

Gió nhẹ thổi làm vạt áo người bên cửa sổ khẽ tung bay, thấp thoáng lộ ra hoa văn thêu bạc tinh xảo. Hắn phóng tầm mắt nhìn qua phố lớn bên dưới một lượt, sau đó quay người đi ra ngoài. Trước khi bước qua cửa, hắn khựng lại một chút, liếc nhìn Cố Oanh Oanh.

Ánh sáng vàng kim ngoài cửa sổ đổ nghiêng vào, phủ lên làn da trắng nõn của nàng, làm nổi bật vẻ mỏng manh, đáng thương.

Cố Oanh Oanh vẫn còn quỳ dưới đất, đôi mắt đen long lanh ngước nhìn hắn, không biết là hoảng hốt hay ngơ ngác.