Quỳ dưới đất đã lâu, hai đầu gối đau đến tê dại. Cố Oanh Oanh cẩn thận liếc trộm Khâm Dung một cái, dù vậy cũng không dám tùy tiện đứng dậy.
Đôi mắt long lanh như nai con vẫn dè chừng quan sát hắn, hoàn toàn không đoán ra được thái độ hiện tại của hắn ra sao.
“Thái tử ca ca…”
Oanh Oanh yếu ớt gọi hắn, giọng đầy dò xét và thấp thỏm.
Khâm Dung khẽ hoạt động cổ tay cứng đờ, nghe thấy cách xưng hô của nàng thì sắc mặt rốt cuộc cũng có chút biến đổi. Cằm hắn như ngọc hơi nghiêng, môi cong cong, hỏi lại Oanh Oanh bằng giọng không rõ ý vị:
“Vừa rồi… muội gọi ta là gì?”
Cố Oanh Oanh theo phản xạ lui về sau, trong lòng thầm lo sợ bản thân lại vô ý giẫm phải chỗ cấm kỵ.
Khâm Dung đem hết thảy phản ứng bất thường của nàng thu hết vào mắt. Hắn ngồi thẳng người, chậm rãi kéo lại y phục vốn bị nàng xốc tung.
Trên cổ vẫn còn hằn rõ dấu răng, lốm đốm dấu đỏ xen lẫn vết tím, tựa như chứng cứ không thể chối cãi cho cơn hỗn loạn vừa rồi. Hắn thong thả kéo cổ áo che lại hết thảy, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía nàng.
Chờ mãi vẫn không thấy Cố Oanh Oanh đáp lời.
Nàng vốn sợ nhất là bị Khâm Dung nhìn thẳng như vậy, càng thêm căng thẳng, vạt áo bị nàng siết đến nhăn nhúm. Cuối cùng nàng cũng cắn răng lên tiếng:
“Oanh Oanh lại… lại gọi sai rồi sao?”
Tuy Khâm Dung nay đã đăng cơ xưng đế, nhưng cách xưng hô ấy lại là do chính hắn không cho nàng sửa. Nghĩ đến có lẽ bây giờ hắn đã đổi ý, nàng lưỡng lự sửa lời, thử dò xét:
“Bệ hạ?”
Khâm Dung khẽ sững người, ánh mắt thâm trầm chạm vào đôi mắt nàng, trong khoảnh khắc trở nên sâu không lường được.
“Thật sự còn chưa tỉnh táo sao?”
Hắn khom người, cúi sát lại gần. Một tay nâng lên, khẽ đặt trên trán nàng.
Khoảng cách gần đến mức mũi nàng tràn ngập hương khí thanh nhã từ người hắn. Trong lúc đầu óc còn mơ hồ, nàng nghe thấy hắn nhẹ giọng nhắc:
“Ta là tam biểu ca của muội.”
Khâm Dung đứng hàng thứ ba trong hoàng thất, chính là Tam hoàng tử Bắc Vực quốc. Cố Oanh Oanh là ngoại chất nữ của Hoàng hậu, tuy Khâm Dung không phải con ruột của cô mẫu nàng, nhưng về mặt huyết thống và vai vế, hắn đích thực là biểu ca của nàng.
Cố Oanh Oanh khi nghe đến hai chữ “tam biểu ca” liền sững người. Tựa như theo lời nói ấy, trong đầu nàng dần hiện lại một vài ký ức mơ hồ, những chuyện từng xảy ra trong quá khứ, cả tình cảnh hiện tại cũng trở nên vô cùng quen thuộc.
“Tam… biểu ca?”
Cố Oanh Oanh lẩm bẩm nhắc lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi người đối diện.
Cẩn thận quan sát kỹ, nàng nhận ra ngũ quan của Khâm Dung lúc này vẫn anh tuấn như trước, song lại mang theo vẻ gầy yếu, hoàn toàn không giống hình ảnh uy nghiêm, lạnh lùng khi hắn xưng đế sau này.
Nhớ lại hình ảnh hắn bị trói hai tay, cùng với dấu răng hằn rõ trên cổ, Cố Oanh Oanh càng thêm cảm giác quen thuộc. Tình cảnh hiện tại sao lại giống hệt chuyện nàng từng làm vào vài năm trước?
“Rõ ràng ta đã bị một mũi tên bắn chết mà…”
Cố Oanh Oanh lẩm bẩm, khó tin lắc đầu, vội kéo cổ áo mình ra định kiểm tra ngực.
Nàng sốt ruột đến mức hoàn toàn quên mất Khâm Dung vẫn đang ở ngay bên cạnh.
Thấy nàng định cởϊ áσ, cổ áo đã bị nàng kéo rộng ra, Khâm Dung sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng bắt lấy tay nàng, giọng nói trở nên nghiêm lại:
“Đừng làm loạn.”
Hắn cứ tưởng nàng lại định giở lại trò cũ, cởϊ áσ hắn như trước. Một tay chế trụ động tác của nàng, tay còn lại giúp nàng chỉnh lại cổ áo đã bị kéo xộc xệch.